Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 340: Anh Cả Và Đoàn Trưởng Phong Đã Về 1

Cho đến lúc tuyết đã ngừng rơi, Phong Lẫm và Cố Minh Thành vẫn chưa trở về.

Tuyết đã ngưng, trời đất trắng xóa một mảnh, không ít người nhà đều đi ra ngoài quét tuyết, gạt đi những đống tuyết trước cửa để tránh bị chặn đường đi.

Trần Ngải Phương và Bảo Sơn cũng đi quét tuyết.

Cô ấy không để cho Cố Di Gia hỗ trợ, cô đang đứng ở cửa nhìn xung quanh thì nghe chị dâu nói: "Em và Bảo Hoa vào bếp ngồi mà sưởi ấm, chị với Bảo Sơn quét tuyết là được rồi."

Bảo Sơn đã cầm cái xẻng đi ra ngoài làm việc.

Cố Di Gia nhón chân nhìn ra bên ngoài, thấy bọn họ đang xúc tuyết trước cửa, những việc như thế này cô và Bảo Hoa thật sự không làm được nên cô đành quay vào nhà bếp.

Nhà bếp của nhà bọn họ không phải nhỏ, trong góc phòng còn xây một cái lò sưởi.

Củi lửa cháy rực trong lò, bên trên còn có một cái nồi sắt hầm canh gà, mùi thơm của canh gà tràn ngập khắp căn phòng.

"Chúng ta phải ăn nhanh lên nếu không tí nữa mẹ quay về thì sẽ bị mắng." Bảo Hoa thò đầu ra ngoài nhìn thử, tay nhỏ lại sờ thử củ khoai, cô bé cực kỳ vội vàng.

Hai đứa nhỏ ngồi ở nhà không có việc gì làm lại bắt đầu thèm ăn lung tung, vì thế cả hai vây quanh lò sưởi nướng một ít đồ ăn vặt, tốn rất nhiều khoai lang, khoai tây, hạt dẻ và hạch đào cất trong nhà.

Cố Di Gia cũng giơ tay sờ thử rồi cũng bị bỏng rụt tay.

Từ lúc có tuyết lớn, Bảo Hoa và Bảo Sơn đều nghỉ học, không cần phải đến trường.

"Cô có!" Cố Di Gia trả lời không chút do dự.

Vì chuyện này Bảo Hoa còn nói lý lẽ một cách hùng hồn: "Cô út cũng không có ăn linh tinh gì, chỉ ăn ngũ cốc và rau dưa thôi ạ, không phải mọi người nói cái này dưỡng sức tốt nhất sao?"

Xung quanh lò sưởi rất ấm áp, vào mùa đông mà được ngồi xung quanh lò thì đúng là một sự hưởng thụ.

Hai đứa nhỏ đều đang tuổi ăn tuổi lớn, bao nhiêu cũng không đủ, bụng giống như một cái thùng không đáy.

Bảo Hoa lấy ra một củ khoai lang đã chín được vùi trong đống tro, bàn tay nhỏ sờ thử một cái lập tức đã bị nóng đến mức rụt lại.

Bảo Hoa ngồi trước lò sưởi vừa dùng cặp gắp than mò những củ khoai lang được chôn trong đống lửa vừa hỏi: "Cô út, cô có ăn khoai lang không ạ?"

Trong đống tro của lò sưởi, ngoài khoai lang thì còn có mấy hạt dẻ và một quả quýt đặt bên cạnh đống lửa để nướng từ từ.

Câu nói này quá sắc bén nên Bảo Hoa đành ngậm miệng.

Một lớn một nhỏ đều chưa từng động tay làm gì, da trên ngón tay rất non không chịu nổi nhiệt độ cao. Hai cô cháu yên lặng ngồi nhìn củ khoai nướng chảy nước miếng, tay cũng chưa chịu từ bỏ mà dùng gậy chọc chọc củ khoai để cho nó mau nguội hơn.

Trong lòng cô bé, ngũ cốc hoa màu có tốt đến mấy chắc chắn cũng không tốt bằng thịt được! Cho nên mỗi lần hai đứa nướng đồ ăn đều không dám cho cô út ăn nhiều, sợ cô không thể ăn bữa chính được.

Cố Di Gia không có việc gì cũng ăn chung với hai đứa, nếm chút hương vị, trong lúc vô tình cũng ăn lửng bụng làm cho tới giờ ăn chính không thể ăn thêm gì, cô còn bị chị dâu mắng mấy lần nhưng vẫn không sửa được.

Trần Ngải Phương mắng: "Tốt hơn canh gà, canh vịt hả?"

Khoai lang nướng và khoai lang luộc có vị khác nhau, có hương vị rất riêng biệt, Bảo Hoa ăn ngon lành.

"Cô út ăn trước ạ."

Nhưng đôi khi cô sẽ nhớ tới đoàn trưởng Phong và anh trai, không biết hai người ở bên ngoài như thế nào, có bị đông lạnh hay không, có ăn cơm đầy đủ không.

Đã vậy mỗi lần cô bé và anh trai ăn thì thấy cô út ngồi nhìn với vẻ thèm thuồng, hai đứa lại không thể hạ quyết tâm không cho cô ăn.

Cố Di Gia cười tủm tỉm cắn một miếng nhỏ rồi dùng thìa cạo qua vị trí mình vừa cắn mới đưa lại cho cô bé ăn. Mặc dù cô bé không ngại ăn nước miếng của mình nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô không muốn để cho người khác ăn phải nước miếng của mình.

Cô gái nhỏ cũng rất buồn rầu vì việc này, tại sao bụng của cô út còn chứa được ít hơn bụng của mình vậy? Nếu chứa được nhiều hơn sẽ không sợ không ăn được bữa chính, mẹ của cô bé cũng sẽ không mắng bọn họ.

Cố Di Gia thì đi chọc hạt dẻ bên cạnh.

Hạt dẻ này là hạt dẻ dại ở trên núi, quả rất nhỏ nhưng vị khá ngon, sau khi nướng xong sẽ có nhiều bột, hương vị ngọt ngào làm cho người ăn một hạt còn muốn ăn thêm.

Mỗi ngày trôi qua vui vẻ thoải mái, lâu lâu lại nghe radio một chút, Cố Di Gia cảm thấy rất thích.

Khoai lang đã nguội hơn nhiều, Bảo Hoa lột vỏ xong đưa cho Cố Di Gia ăn một miếng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận