Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 258: Phản Ứng Của Lão Cố 3

Trong lòng Trần Ngải Phương hiện lên một ý nghĩ nào đó, chị ấy kiềm không được hỏi cô: "Gia Gia, em và Đoàn trưởng Phong..."

Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của Cố Di Gia đột nhiên đỏ bừng lên.

Da mặt của cô rất mỏng, khi hơi nóng bốc lên, khuôn mặt cô sẽ hơi ửng lên, trên mặt thêm một chút huyết sắc, khiến cô trông càng thêm diễm lệ đáng yêu.

Trần Ngải Phương là người từng trải, sao có thể không nhìn ra được cô và Đoàn trưởng Phong đã có kết quả rồi kia chứ.

Trong lòng chị ấy chợt dâng lên một niềm vui, vui vì cô em chồng nhà mình có thể tìm được một người bạn đời xuất sắc như vậy.

Trước đây chị ấy còn lo lắng, với tình trạng sức khỏe của Cố Di Gia sẽ rất khó tìm bạn trai, nhưng không ngờ cô không chỉ tìm được bạn trai mà còn tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy.

Cố Di Gia cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Chị dâu, tối qua em đã đồng ý làm bạn gái của Đoàn trưởng Phong rồi ạ." Cô cầm cái kẹp gắp than vô thức chọt chọt những cây củi đang cháy trong lò lửa: "Lát nữa anh ấy sẽ mang bản báo cáo yêu đương đến đây ạ..."

Trần Ngải Phương chợt nhận ra, chẳng trách hôm nay cô lại mời người ta đến dùng bữa.

Phong Lẫm đi theo phía sau Cố Minh Thành, khi anh thấy Cố Di Gia từ trong bếp đi ra, hai mắt anh lập tức sáng lên, anh đang định nở một nụ cười mà cô thích thì thấy Lão Cố quay đầu lại trừng anh với đôi mắt đầy sắc nhọn.

Trần Ngải Phương bưng một bát canh ra, chị ấy cũng không gì ngạc nhiên khi thấy sắc mặt của Cố Minh Thành.

Nhưng điều khiến Trần Ngải Phương không ngờ tới là Phong Lẫm lại về chung với Cố Minh Thành.

"Anh trai, Đoàn trưởng Phong, hai người mới về ạ." Cố Di Gia vui vẻ nói: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi, hai anh đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm ạ."

Trần Ngải Phương nhìn cô, thực sự không gấp sao?

Ban ngày và ban đêm không giống nhau, đêm qua dưới ánh trăng, Đoàn trưởng Phong vừa khôi ngô vừa điềm đạm, cả con người anh như được mài giũa qua một bộ lọc, đẹp đến nỗi cứ tưởng nó không có thật.

"Gấp như vậy sao em?" Chị ấy hỏi, không thể đợi đến tối sao?

Chị ấy thân thiện chào Phong Lẫm.

Xem ra Đoàn trưởng Phong đang rất nóng lòng, còn cô gái nhỏ này thì có vẻ khá dung túng anh, chị ấy có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lão Cố khi nhìn thấy Đoàn trường Phong mang theo bản báo cáo yêu đương đến đây.

Cố Di Gia lại đỏ mặt, cố gắng giải thích: "Cũng, cũng không tính là quá gấp đâu chị nhỉ?"

Phong Lẫm: "..."

Bây giờ là ban ngày, người đàn ông mặc bộ quân phục vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước đây, khí chất trên người anh khiến người ta phải e dè, trông có vẻ rất khó bắt chuyện.

Cố Minh Thành đi vô nhà với vẻ mặt đầy cục súc, từ đầu đến cuối đều trưng ra cái vẻ mặt khó chịu.

Nếu không có bộ lọc của ánh trăng ấy, Cố Di Gia khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút không hợp.

Ánh mắt Cố Di Gia rơi vào trên người Phong Lẫm.

Nếu không, cô cũng sẽ không mạnh dạn mà ôm anh.

Rất tự nhiên, mọi người cứ như thế mà ngồi xuống.

Phong Lẫm ngước mắt lên, anh không hề bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt đen xì của ông anh vợ. Nghĩ đến việc sau này mình có thể cưới được vợ hay không còn cần phải qua ải của ông anh vợ này nên anh quyết định kiềm chế bản thân, không chọc tức Lão Cố nữa.

Cho đến khi một tiếng khịt mũi lạnh lùng vang lên.

Kể từ khi cô xuất hiện, ánh mắt của Phong Lẫm vẫn cứ dán chặt lên người cô, khóa chặt cô như thể nhìn như nào cũng không đủ.

Lúc Cố Minh Thành ngồi xuống ăn cơm, anh ấy thấy Phong Lẫm ngồi đối diện mình, bên cạnh Phong Lẫm là em gái mình, sắc mặt anh ấy càng đen hơn.

Khi nam nữ yêu nhau sẽ có một giai đoạn thấu hiểu, trong giai đoạn thấu hiểu thì tâm trạng hục hà hục hặc đó là điều rất bình thường, đợi đến khi hai người hiểu nhau thì sẽ không còn như vậy nữa.

Cố Minh Thành thực sự muốn mang em gái mình đặt vào giữa anh ấy và Trần Ngải Phương để tránh xa con sói đuôi to đang thèm muốn em gái mình, nhưng Cố Di Gia lại rất hiểu chuyện, cô sẽ không quanh quẩn giữa anh trai và chị dâu của mình, cô mà làm như thế thì ra thể thống gì? Vì thế cô đã chủ động ngồi cạnh người bạn trai của mình.

Cố Di Gia thấy sắc mặt của Cố Minh Thành không được tốt mấy, có chút khó hiểu hỏi: "Anh à, sắc mặt của anh trông rất kém, anh bị sao vậy ạ?" Thật ra cô tính hỏi có phải anh ấy gặp khó khăn gì trong công việc hay không, nhưng nghĩ đến nghề nghiệp của anh ấy, rất nhiều chuyện đều rất khó hỏi.

Cố Minh Thành cố kiềm chế nói: "Không có, em nhìn nhầm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận