Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 464: Nhìn Đẹp Mà Không Dùng Được 2

Nếu những người mẹ chồng khác thì đương nhiên cô sẽ không nói như thế, nhưng một người mẹ chồng có trình độ cao như Quản Tễ sẽ không thèm để ý đến mấy thứ này, ngược lại bà ấy còn vui vẻ vì tình cảm tốt đẹp của con dâu và con trai.

Bà ấy không phải là một người mẹ chồng thích can thiệp vào chuyện của con trai và con dâu.

Quản Tễ thấy cô rất hoạt bát, đôi mắt sáng ngời trong suốt cũng yên tâm hơn nhiều, bà ấy lại cảm thấy nghi ngờ khả năng của con trai mình... Quan trọng là, năm đó bà ấy kết hôn với chồng xong thì phải nằm trên giường cả một ngày mới tỉnh lại.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của con dâu út không giống như là không dậy nổi.

Chẳng lẽ hai người tối qua chỉ đắp chăn ngủ?

Tưởng tượng như thế, Quản Tễ thật sự lo lắng cho con trai mình, không phải là nhìn thì đẹp mà không dùng được chứ.

May mắn đoàn trưởng Phong không hiểu được suy nghĩ lúc này của mẹ anh nếu không chắc anh chỉ hận hôm nay không tới chỗ này.

Quản Tễ trò chuyện một lúc với con trai và con dâu, xác nhận tình cảm của cả hai rất tốt, cuộc sống cũng thoải mái thì bà ấy mới cảm thấy yên tâm.

Quản Tễ sờ sờ đầu của cô, con dâu rất ngoan ngoãn.

"Đi mau đi."

Cô nghe nói mẹ chồng phải đi khám bệnh ở bên bệnh viện quân y mỗi ngày, viện trưởng của bệnh viện quân y cực kỳ vui vẻ, còn định mời bà ấy chuyển tới đây. Nhưng bệnh viện ở thủ đô không đồng ý, viện trưởng của hai bệnh viện đã âm thầm định cướp người mấy lần.

Doanh trưởng Hứa gật đầu: "Chủ nhiệm Tống, chúng cháu xin phép ra ngoài ạ."

Mặc dù lần này bà ấy có khá nhiều ngày nghỉ nhưng thật sự không có thời gian rảnh.

Tống Nguyệt Mai trừng mắt với cô ấy: "Hiện tại mẹ chỉ quan tâm con, những người khác mẹ không thèm để ý."

Nhưng Cố Di Gia lại nói: "Mẹ, mẹ có muốn đến ở nhà con không, nhà con vẫn còn phòng."

Tống Nguyệt Mai nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này đi ra ngoài, sắc mặt đầy ý cười, bà ấy ngồi xuống đối diện với mọi người rồi nói: "Không ngờ hai người đó lại nhìn trúng nhau, cũng đỡ lo hơn nhiều, tôi cũng chưa có đất dụng võ."

Hiển nhiên Cố Di Gia rất thông cảm: "Không sao đâu mẹ, con biết mẹ bận mà, nhưng mà mẹ với ông Hồ cũng phải chú ý sức khỏe ạ."

"Không cần đâu." Quản Tễ cười nói: "Ban ngày mẹ còn phải đến bệnh viện xem bệnh, lúc nghỉ ở đâu mà chẳng được." Sau đó bà ấy lại áy náy nói: "Gia Gia, xin lỗi con, mẹ thật sự rất bận nên không có thời gian ở chung với con."

Bên kia, Tống Nguyệt Mai nói với doanh trưởng Hứa: "Doanh trưởng Hứa, cháu dẫn Nghi Giai ra ngoài đi dạo đi, thời tiết bên ngoài rất tốt, người trẻ tuổi nên đi dạo nhiều hơn chút."

"Tối hôm qua tớ đã hỏi Nghi Giai rồi, không ngờ lúc trước cô ấy đã gặp doanh trưởng Hứa."

Những chuyện này đều là do đoàn trưởng Phong kể cho cô nghe.

"Thật à?" Cố Di Gia cực kỳ ngạc nhiên: "Gặp ở đâu thế?"

Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần bưng hoa quả đã cắt lên, Phương Mỹ Di cười hì hì nói: "Ngày hôm qua con thấy hai người đi chung với nhau là đã biết hai người đó có gì rồi, như vậy chẳng phải rất tốt sao ạ, mẹ cũng không cần quan tâm nữa."

Phương Mỹ Di sáng suốt không nói nữa mà chạy qua nói nhỏ với Cố Di Gia.

Không ngờ doanh trưởng Hứa cũng chưa nói gì đã đồng ý.

Thật ra cũng mới tối hôm qua thôi, con gái qua gặp bà ấy nhờ bà ấy mời doanh trưởng Hứa hôm nay đến đây ăn cơm, cũng xem như thành công tạo ra buổi xem mắt cho hai người trẻ tuổi.

Cố Di Gia cũng say sưa nghe mọi người nói chuyện.

Cố Di Gia nghe thế thì giật mình nói: "Thảo nào xem biểu tình của hai người không giống như mới quen nhau."

Ngày mai Trang Nghi Giai sẽ quay về thị trấn, nếu hôm nay không xem mắt sẽ không còn thời gian nữa.

"Ở trong thị trấn, nghe nói có một lần Nghi Giai tan làm về bị cướp túi xách ngay trước mặt mọi người, đúng lúc doanh trưởng Hứa đi ngang qua lấy lại túi cho cô ấy."

Nhìn thái độ này đã biết doanh trưởng Hứa cũng có ý với người ta rồi.

Hai người trẻ tuổi có thể nhìn trúng nhau, Tống Nguyệt Mai càng thêm vui vẻ, bà ấy làm bà mối nên thích nhất hai người trẻ tuổi đều có tình cảm với nhau.

Mọi người ngồi một chỗ nói chuyện, chủ đề xoay quanh Trang Nghi Giai và doanh trưởng Hứa, vui vẻ thay hai người họ, được chứng kiến những người có tình đến được với nhau cũng xem như một cảm nhận khá thú vị.

Mấy người Tống Nguyệt Mai nghe được cũng rất kinh ngạc: "Còn có chuyện này à? Hèn gì nó đồng ý xem mắt với doanh trưởng Hứa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận