Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 517: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 4

Phương Mỹ Di nghe xong thì nhìn cô ấy với ánh mắt thông cảm, rõ ràng Gia Gia đã giao phần lớn công việc cho Nghi Giai, còn cô chẳng có bao nhiêu việc. Nhưng sau khi nghe hợp đồng mà hai người đã vạch ra thì Phương Mỹ Di không còn ghen tị nữa.

Nếu như có thể thuận lợi xuất bản, hai người họ sẽ chia đôi 50-50, Trang Nghi Giai cũng không lỗ gì.

Vừa ra tới cửa thì họ gặp doanh trưởng Hứa đến đón vợ mình.

Lúc này trời đang có tuyết rơi, doanh trưởng Hứa cầm ô, cậu ấy cầm lấy mấy thứ trong tay Trang Nghi Giai, khẽ gật đầu với Phương Mỹ Di rồi dẫn vợ mình về nhà.

Phương Mỹ Di - người bị bỏ lại đưa mắt nhìn một nam một nữ che chung một cái ô rồi lại nhìn những bông tuyết trên trời, ngậm ngùi mở ô ra, một mình đi trong tuyết, bước ngắn bước dài đi về nhà.

Những lúc như này, Phương Mỹ Di lại nảy ra cái suy nghĩ hình như kết hôn cũng là một chuyện rất tuyệt vời.

Kỳ nghỉ của Phương Mỹ Di có hạn, cô ấy ở trụ sở hai ngày rồi lại vội vã rời đi.

Ngày nào Trang Nghi Giai cũng chạy đến chỗ Cố Di Gia, cười cười nói nói làm việc với cô, nếu như ban ngày không làm xong thì cô ấy sẽ mang về nhà làm tiếp.

Làm gì có người mới cưới nào lại bận rộn như thế, ngay cả thời gian ngủ chung còn không có nữa là sao?

Hiếm khi doanh trưởng Hứa thầm oán trách ai như vậy, đoàn trưởng Phong kết hôn cũng đã được mấy tháng rồi, còn cậu ấy mới cưới chưa được một tháng, dù thế nào thì cậu ấy cũng giống vợ chồng mới cưới hơn.

Tâm trạng của doanh trưởng Hứa có chút mông lung, cậu ấy không khỏi kiềm lòng đi tìm đoàn trưởng Phong.

Anh và Gia Gia mới kết hôn được vài tháng, cũng không nhiều hơn cậu ấy bao nhiêu đâu.

Nếu như cậu ấy nhớ không nhầm thì hiện tại họ là vợ chồng mới cưới mà nhỉ?

Đoàn trưởng Phong nhìn cậu ấy, trong mắt có chút chán ghét, anh nói: "Tôi biết rồi, đợi về nhà tôi sẽ nói với chị dâu cậu một tiếng."

Tóm lại, không ai có thể làm gián đoạn sự nhiệt tình của cô ấy.

"Đoàn trưởng, hay là anh nói với chị dâu một tiếng, nhờ chị ấy khuyên vợ tôi với."

Chẳng phải những cặp đôi mới cưới đều quấn quýt bên nhau không rời nửa giây sao? Tại sao vợ của cậu ấy lại thà ngồi trước bàn tô tô vẽ vẽ suốt ngày mà phớt lờ cậu ấy?

Mỗi lần doanh trưởng Hứa thấy vợ mình cặm cụi dưới ánh đèn ngồi lì bên bàn làm việc thì cậu ấy lại cảm thấy đau lòng.

Đoàn trưởng Phong khẽ liếc cậu ấy một cái: "Tôi và chị dâu cậu cũng là vợ chồng mới cưới đấy."

Buổi tối, Cố Di Gia đang chỉnh sửa bản thảo thì thấy đoàn trưởng Phong về nhà.

"Đoàn trưởng, chị dâu có vạch ra thời gian nghỉ ngơi cố định không? Ví dụ như chỉ làm việc vào ban ngày, còn ban đêm thì không cần làm nữa." Hiếm khi cậu ấy thở dài trước mặt đoàn trưởng: "Vợ chồng tôi là vợ chồng mới cưới đó..."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trên môi nở nụ cười: "Anh Lẫm, có chuyện gì sao? Anh đợi em một chút, em vẽ một lát nữa là xong rồi."

Doanh trưởng Hứa kể việc vợ mình ngày nào cũng cặm cụi làm việc đến nỗi quên ăn quên ngủ cho đoàn trưởng Phong nghe, mong ai đó có thể khuyên vợ cậu ấy giúp mình. Về phần tại sao cậu ấy không tự mình khuyên vợ cậu ấy? Là vì cậu ấy thấy mình có khuyên thì vợ mình cũng không nghe, với lại cậu ấy cũng không đành lòng ép buộc vợ mình.

Còn kết quả như thế nào thì nó không liên quan đến anh.

Cố Di Gia vô thức vịn vào vai anh, quay đầu lại nhìn anh.

Cũng giống như việc cô may quần áo cho người ta, dù có làm gì thì cô cũng rất nghiêm túc và cố gắng làm hết sức mình.

Cô vòng hai tay qua cổ anh, cả người như tựa vào lòng anh, cô ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm râu mọc lún phún của anh... !

Đoàn trưởng Phong đi tới, ngồi sang một bên nhìn cô làm việc mà không hề làm phiền cô.

Đợi cô làm xong một phần, Phong Lẫm mới đứng dậy, lấy cây bút ra khỏi tay cô, đặt lại vào ống đựng bút rồi bế cô lên.

Nói xong cô lại cầm bút lên, cúi đầu xuống lại cặm cụi làm việc.

Góc nghiêng của người đàn ông rất anh tuấn, đường nét rõ ràng nhưng vẫn rất nam tính, nhìn đến nỗi động lòng, cô không kiềm được mà vươn người hôn anh một cái.

Đoàn trưởng Phong đưa cô về phòng, anh đi lấy nước nóng cho cô rửa tay trước, sau đó nghiêm túc nói: "Gia Gia, đã đến giờ đi ngủ rồi."

Cố Di Gia sửng sốt trong giây lát, sau đó mỉm cười đáp một tiếng.

Mặc dù cô đã giao phần lớn công việc cho Trang Nghi Giai nhưng những phần còn lại của cô cũng rất nhiều, cô không phải là loại người vô trách nhiệm, chỉ biết ngồi không hưởng lợi, cô sẽ giúp Trang Nghi Giai xử lý những việc mà cô ấy chưa làm xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận