Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 503: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 2

Đoàn trưởng Phong hôn cô từ trong ra ngoài một lượt, sau đó sắc mặt anh không thay đổi đáp: "Em yên tâm, anh khỏe dữ lắm, bệnh cảm bé xíu này không lây sang anh được đâu."

Cố Di Gia che miệng, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng cứng đầu, nghe nói mấy người cứng đầu cuối cùng đều đời bị dạy dỗ đó."

Đoàn trưởng Phong vẫn chứng tỏ anh là nam tử hán đại trượng phu nên không sợ bệnh cảm vặt này.

*

Ngày hôm sau, tình trạng bệnh cảm của Cố Di Gia giảm đi đáng kể, thế nhưng cô vẫn còn ho khan.

Quản Tễ cầm một túi lê rừng được bà con cùng quê biếu về nhà, bà ấy làm lê hấp đường phèn cho Cố Di Gia: "Mọi loại thuốc đều có tác dụng phụ, thỉnh thoảng có loại thuốc không thể nào chữa hết bệnh nhưng nếu bổ sung thêm thực phẩm có khi còn tốt hơn."

Sau mấy ngày uống lê hấp đường phèn, cuối cùng Cố Di Gia cũng hết ho, các triệu chứng cảm lạnh cũng bay biến.

Phong Lẫm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cố ý che lỗ tai lại, bày ra dáng vẻ đau đớn như thể bị Đường Tăng tụng kinh, đoàn trưởng Phong mất hứng nhéo tai cô.

Cố Di Gia vừa đi vào đã cất lời: "Mẹ ơi, đây là quần áo con may cho cha và mẹ, đủ cho mỗi mùa một bộ, mẹ nhớ để vào hành lý ạ."

Phong Lẫm không vì thế mà vênh váo, anh nói: "Bây giờ trời đang lạnh, sau này em ra ngoài thì nhớ mặc thêm nhiều quần áo vào nhé."

Đợi đến tối hôm trước ngày Quản Tễ đi, cô cầm mấy bộ quần áo mới được gấp chỉnh tề đi đến phòng bà ấy.

Cô ngạc nhiên hỏi: "Đoàn trưởng Phong, thế mà anh lại không bị lây bệnh, tài quá vậy."

Lúc này Quản Tễ mới yên tâm.

Khi cô bị ốm thì tim anh cũng thắt lại, anh sợ rằng cô chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh như trước kia, lần nào cũng ho đến muốn chết đi sống lại.

Quản Tễ biết cô tự may quần áo cho bà ấy nhưng không ngờ lại nhiều như thế, bà ấy sợ hãi: "Sao con may nhiều vậy? Con có mệt không?"

Xem ra tố chất cơ thể của những người lính được huấn luyện không tồi chút nào, nghe nói dù có bị bệnh thì chỉ cần chạy trên sân huấn luyện thêm mấy vòng để cả người toát mồ hôi thì sẽ tốt lên mà không cần uống thuốc, những người nghe được chuyện này đều vô cùng ghen tị.

Khi cơ thể khỏe mạnh, Cố Di Gia tỏ ra hoạt bát hẳn.

Hai ngày nữa Quản Tễ sẽ đi, Cố Di Gia tranh thủ thời gian chuẩn bị quần áo tươm tất.

Khác với khi bà ấy đến thì mang túi lớn túi nhỏ, khi về hành lý của Quản Tễ cũng chỉ có quần áo của bà ấy nên không chiếm nhiều diện tích, dù thêm quần áo của Cố Di Gia may thì cùng lắm cũng chỉ thêm một túi xách nữa mà thôi.

"Em biết rồi, đoàn trưởng Phong à, anh không cần càm ràm nữa đâu, tai em sắp chai tới nơi rồi."

Cố Di Gia nhìn mẹ chồng thu dọn quần áo, nghĩ đến cảnh mai bà ấy phải đi, lòng cô cảm thấy buồn bã.

Cố Di Gia cười đáp: "Con không mệt gì cả, có mấy bộ con may xong từ lâu rồi mà không phải là may trong khoảng thời gian này đâu ạ."

Vốn dĩ Cố Di Gia muốn giúp mẹ chồng thu dọn hành lý nhưng cô phát hiện hành lý của mẹ chồng rất ít, bà ấy đã tự thu dọn hết rồi, cô không còn cơ hội để làm gì cả.

Cuối cùng vất vả lắm mẹ anh mới rời đi, bây giờ lại bàn chuyện về ngày nghỉ phép sẽ đến thủ đô... Quả nhiên người mà vợ anh thích nhất chính là mẹ anh.

"Quyết định vậy nhé."

Cố Di Gia gật đầu: "Phải thế rồi ạ, đợi đến khi đoàn trưởng Phong nghỉ phép mấy ngày thì tụi con sẽ về thủ đô với cha mẹ."

Quản Tễ thấy mắt cô ửng đỏ, bà ấy vừa đau lòng cũng vừa buồn cười: "Nếu con không nỡ, sau này đợi đến khi Tiểu Lẫm nghỉ phép thì cùng thằng bé về thủ đô thăm cha mẹ."

Khi Phong Lẫm bước vào phòng, nghe thấy mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, anh cảm thấy hơi nghẹn trong lòng.

"Mẹ ơi, con không nỡ để mẹ đi."

Khi thấy anh, Quản Tễ cười đáp: "Tiểu Lẫm, năm nay hai đứa mới kết hôn nên cứ ở lại đây ăn Tết Nguyên Đán, sang năm hãy xem tình hình lúc đó thế nào, nếu có thể thì đưa Gia Gia về thủ đô một chuyến."

Con trai út kết hôn, chủ yếu là đưa vợ về ra mắt.

Trừ chuyện đó ra thì còn nhiều thứ nhà họ Phong cũng muốn tự tay tặng mấy món đồ cho con dâu mới cưới, những thứ này phải đợi đến khi bọn họ lên thủ đô mới đưa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận