Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 917: Tóm Gọn Đám Buôn Người 3

Lúc nấu cơm, toàn bộ quá trình Cố Di Gia chỉ rửa rau xanh, những chuyện khác đều bị Dương Duệ làm rồi.

Dương Duệ đã từng nhìn thấy cách cô làm cơm chiên dương châu cho người lười. Thật ra cũng chẳng đòi hỏi kỹ thuật cao siêu gì, cậu bé chỉ cần nhìn qua là biết làm, cảm thấy bản thân có thể làm được.

Thế nên lần Cố Di Gia hỏi cậu bé muốn ăn gì, cậu bé đều cảm thấy ăn cái này tiện nhất, cũng là món mà cậu bé có thể làm ngon nhất.

Đương nhiên, Dương Duệ đã từng lo lắng em trai em gái cậu bé ăn nhiều thế có thể khiến nhà chú Phong sạt nghiệp không.

Cậu bé cảm thấy bọn họ ăn lương thực thô là được rồi, không muốn khiến chú Phong quá tốn kém.

Nhưng cậu bé đã từng quan sát kỹ, phát hiện ra lương thực ở nhà chú Phong chỉ có gạo và bột mì, nhà chú Phong ăn cơm dường như lấy cơm trắng và mì làm món chính.

Khi đoàn trưởng Phong về, cơm chiên dương châu đã được nấu xong, chỉ cần nấu thêm canh cải là được.

Lúc ăn cơm, mọi người ngồi quanh cái bàn, quạt máy ở trong góc thổi mạnh, từng cơn gió mát thổi tới.

Phong Lẫm giúp cô lau tóc, anh nói: "Thật ra thị trấn chỉ là một cứ điểm của bọn họ thôi, bọn họ không hoạt động ở vùng này."

Ví dụ như Vương Tử Thân, gã mượn cớ đi các thôn lân cận để thu mua lâm sản, đánh lừa tầm mắt mọi người, tiếp đó mượn đội vận chuyển để đưa những đứa nhỏ bị lừa tới tỉnh thành, rồi từ tỉnh thành đưa đi chỗ khác...

Cố Di Gia cảm thấy ánh mắt đoàn trưởng Phong là lạ: "Anh còn biết cái gì nữa, nhanh chóng nói cho em biết một chút đi! Hôm nay, chị Mỹ Hà tới có nói việc này với em. Đúng là không ngờ được trên thị trấn lại nguy hiểm tới như vậy, lá gan bọn buôn người cũng lớn, dám trốn ở đây, không sợ bị Quân Giải phóng Nhân dân phát hiện ra sao?"

Đám buôn người trên thị trấn đương nhiên biết chỗ đó rất gần với quân đội, chắc chắn sẽ không làm chuyện ác ở vùng này, đây chỉ là một trong những cứ điểm của bọn họ.

Vẻ mặt Phong Lẫm cứng đờ, anh nhìn cô: "Biết."

Phong Lẫm ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô nói: "Em yên tâm, công an đã lấy được không ít thông tin từ trong miệng đám người kia, đã nhanh chóng triển khai hành động rồi."

Mấy anh em Dương Duệ vô cùng tò mò về cái quạt này, mỗi lần nó thổi bọn nhỏ đều nhìn một chút.

Cố Di Gia nghe vậy sửng sốt: "Vậy không phải ý là bọn họ có rất nhiều đồng lõa sao, đội vận chuyển cũng không an toàn?"

Anh nhìn cô làm gì chứ?

Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Di Gia ngồi trên giường lau tóc, đột nhiên hỏi: "Anh Lẫm, anh biết chuyện Đại Ngưu nhà phó đoàn trưởng Hà giúp đỡ công an bắt được đám buôn người trên thị trấn không?"

Sau đó, Cố Di Gia có được thông tin chi tiết hơn từ chỗ Phong Lẫm.

Cô thấy rất kỳ lạ, có khi nào Đại Ngưu ở đội vận chuyển tỉnh thành nên vừa lúc phát hiện trong đội vận chuyển có người giúp đỡ Vương Tử Thân làm chuyện ác không?

Bên này có bộ đội đóng quân, chỗ quân đội cũng khá gần thị trần, đám buôn người lại dám hoạt động ở vùng này thật sự khiến cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Phong Lẫm nhịn không được cúi đầu hôn cô một cái: "Nghe nói là vì em."

Trong lòng cô nặng trĩu.

Cố Di Gia hít sâu một hơi, hỏi tiếp: "Nhưng sao Đại Ngưu lại biết được bọn họ là đám buôn người?"

Cô đang suy nghĩ chuyện này thì cảm nhận được anh đang xoa xoa chỗ cánh tay trước kia bị thương.

Sao cô không nhớ rõ được chứ, lúc đó cô còn nhân cơ hội gạt chân Mã Xuân Hoa, còn bởi vì lúc Đại Ngưu kéo cô khống chế sức lực không tốt mà khiến cánh tay cô bầm tím, anh còn phải bôi thuốc cho cô liên tục mấy ngày đấy.

Hóa ra là Đại Ngưu vì bảo vệ cô nên mới cho người theo dõi Mã Xuân Hoa, từ đó phát hiện ra bọn buôn người.

Cô hoàn toàn không biết gì cả, tâm tình đoàn trưởng Phong có chút phức tạp, lại có hơi buồn cười, anh nói: "Em còn nhớ hai tháng trước em lên trấn trên mua gà vịt cho chị dâu rồi bị em gái chính ủy Mã suýt nữa tông phải suýt ngã không?"

Thật ra cũng không đau lắm, nhưng chỗ bị thương nhìn khá đáng sợ, tâm tình đoàn trưởng Phong vì thế có vài ngày không tốt lắm.

"Vì em?" Cố Di Gia sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ ra: "Là sao?"

"Đại Ngưu lo lắng Mã Xuân Hoa sẽ tiếp tục nhắm vào em nên cho người theo dõi cô ta..."

Nghe tới đó Cố Di Gia lập tức hiểu ra: "Tức là Đại Ngưu cho người theo dõi cô ta, xong rồi trùng hợp phát hiện ra Vương Tử Thân là kẻ buôn người sao?"

Rốt cuộc cô cũng hiểu được tại sao ánh mắt anh lúc nãy khá kỳ quái.

"Em nhớ chứ!" Cố Di Gia gật đầu.

Việc này khiến cô dở khóc dở cười, lại cảm thấy vô cùng đau lòng, đám Đại Ngưu đều là những đứa trẻ ngoan, không uổng công bình thường cô đối xử với bọn nhỏ tốt như thế, có điều việc này khá là nguy hiểm.

"Không phải." Đoàn trưởng Phong nhéo mặt cô, không cho cô cười rạng rỡ như thế, anh có hơi ghen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận