Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 516: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 3

Hình như câu chuyện này thực sự thiếu cái gì đó, nếu như cốt truyện chỉ có cô bé sáu tuổi lang thang một mình thì có vẻ đơn điệu và nhàm chán, không ấm áp và cảm động như sự hài hòa giữa cô bé với robot.

Cô ấy bực dọc bứt tóc, thở dài một hơi: "Cậu lại cho tớ một câu hỏi khó rồi."

Cố Di Gia nghe vậy, cô bật cười rót cho cô ấy một cốc nước đường nâu.

"Một cốc nước đường nâu không làm dịu được tớ đâu." Phương Mỹ Di lẩm bẩm, uống hết cốc nước đường nâu đó, cơ thể cô ấy cũng ấm lên.

Cố Di Gia lại ôm cô ấy một cái, bỗng chốc mặt Phương Mỹ Di đỏ bừng.

"Cái này, cái này cũng không có tác dụng." Phương Mỹ Di nói với vẻ chẳng có chút khí phách nào, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Cố Di Gia: "Cho dù cậu có hôn tớ cũng không có tác dụng đâu."

Tất nhiên Cố Di Gia sẽ không hôn cô ấy, nếu như để cho đoàn trưởng Phong biết, chắc chắn anh sẽ ghen cho mà xem.

Không nhận được sự ân cần của người đẹp, Phương Mỹ Di nói với vẻ tiếc nuối: "Thật ra là tớ lo sự nỗ lực của mọi người sẽ vô ích thôi, nhỡ đâu nhà xuất bản không chấp nhận thì..."

Nghe xem, đây là lời gì thế?!

Phương Mỹ Di nhìn Trang Nghi Giai phàn nàn: "Được lắm Trang Nghi Giai kia, thì ra cô là loại người như thế, bây giờ cô dính chặt Gia Gia, ngày nào cũng có một người đẹp bầu bạn, hạnh phúc không nói nên lời rồi chứ gì?"

Cố Di Gia nhún nhún vai: "Không sao, cứ xem như giết thời gian thôi."

Dù sao thì cũng có người nuôi cô ấy.

Nhìn thấy thái độ của hai người này, bỗng nhiên Phương Mỹ Di cũng cứng họng.

Quả thật câu chuyện này rất hay, tuy chỉ mới nghe có phần mở đầu nhưng sau khi nghe họ kể đại ý và cốt truyện chung của câu chuyện thì cô ấy cảm thấy nó khá hay.

"Vậy chúng ta sẽ gửi đến nhà xuất bản khác." Cố Di Gia thản nhiên nói.

"Chứ sao nữa." Trang Nghi Giai cười híp mắt: "Ban ngày có người đẹp làm bạn, ban đêm có lão Hứa, cô không hiểu bây giờ tôi hạnh phúc đến nhường nào đâu."

Cô ấy nhìn họ với vẻ khó tin: "Không lẽ hai người muốn làm không công, lãng phí nhiều thời gian và sức lực như thế mà lại không kiếm được tiền?"

Trang Nghi Giai ngắt lời: "Còn có thể giữ lại tự thưởng thức nữa mà."

Phương Mỹ Di nhìn họ với vẻ đầy bất lực, xem ra hai người họ thực sự xem chuyện này như một chuyện để giết thời gian, đặc biệt là người nghệ sĩ trẻ Trang Nghi Giai này, có lẽ cô ấy thực sự không cần thù lao.

Phương Mỹ Di rất do dự, cô ấy đang cố gắng nghĩ xem nên bỏ cái gì để con người ngày nay dễ chấp nhận hơn. Đương nhiên, thực ra cô ấy không muốn hai người họ phí công vô ích, ban đầu chính cô ấy là người chủ động mời Cố Di Gia vẽ bản thảo, tất nhiên cô ấy hy vọng họ sẽ có được thu hoạch.

Trang Nghi Giai cũng cười nói: "Có lão Hứa nuôi tôi mà, hiện tại tôi không thiếu tiền, muốn làm gì cũng được."

Thấy cô ấy thật sự khó xử, Cố Di Gia đề nghị: "Nếu không thì như này, tớ sẽ làm hai bản, đến lúc đó cậu cứ mang cho tổng biên tập xem, xem thử cái nào thích hợp hơn thì chọn cái đó."

Phương Mỹ Di trợn mắt nhìn cô ấy rồi lại nhìn xuống bản phác thảo trên tay.

Nếu như bối cảnh không vượt trước thời đại thì tốt rồi.

Còn Cố Di Gia thì lại ngồi trước lò sưởi uống trà, ăn hạt dẻ và khoai lang, rất nhàn nhã thoải mái.

Phương Mỹ Di trừng mắt nhìn cô ấy, phớt lờ cái người nghệ sĩ trẻ này, quay sang nói với Cố Di Gia: "Vậy chốt như thế nhé!"

Cô ấy quay sang hỏi Trang Nghi Giai: "Nghi Giai, cô với Gia Gia hợp tác vẽ câu chuyện này sao?"

Trang Nghi Giai không mấy vui vẻ: "Rõ ràng là câu chuyện này rất hay mà."

Mặc dù hiếm khi Phương Mỹ Di quay về nhưng Cố Di Gia vẫn vớt vát được chút lợi ích từ cô ấy, mấy việc khác Phương Mỹ Di không thể làm được nhưng mấy chuyện như trau chuốt lại bản phác thảo, tô bối cảnh thì cô ấy vẫn giúp được.

"Tất nhiên bây giờ cái này mới là cái thích hợp!"

Thấy cũng sắp hết ngày, đoàn trưởng Phong tan làm về nhà, Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai cũng lần lượt ôm đống việc còn dang dở về nhà.

Phương Mỹ Di rất thắc mắc, hôm nay cô ấy đến tìm Gia Gia là vì cái gì?

Hình như là đến xem tiến độ của cuốn truyện tranh ngắn của cô mà? Tại sao cô ấy lại ở lại giúp họ chứ?

Cô ấy có sự thanh cao của một nhà văn, không hề muốn thỏa hiệp, cùng lắm thì giữ lại tự mình thưởng thức thôi.

"Đúng vậy." Trang Nghi Giai vô cùng vui vẻ: "Tôi rất thích câu chuyện này nên đề nghị với Gia Gia là đến giúp cô ấy làm mấy việc lặt vặt, nhưng Gia Gia nói phong cách hội họa của tôi không tệ nên cũng để cho tôi thử thử xem sao, bây giờ bọn tôi đang phân công hợp tác..."

Sau đó cô ấy lại giải thích cách họ phân chia công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận