Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 523: Nam Nữ Đều Tơ Tưởng Vợ Mình 2

Bảo Sơn nói: "Mọi người nhìn con bé đi, nếu như bộ truyện tranh ngắn này được xuất bản thì không phải con bé sẽ hất mặt lên tận trời hay sao ạ?"

Biệt danh thôi mà, thật ra cũng không có gì cả, chỉ là cậu bé thấy em gái vui vẻ phấn khích như thế thì lại không nhịn được muốn chọc giận cô bé.

Bảo Hoa nhe nanh múa vuốt nhào sang đó, muốn đánh nhau với anh trai.

Bảo Hoa và Bảo Sơn đều là những đứa trẻ ngoan, hai đứa nhỏ biết hai người cần làm việc nên đã cố gắng không vào phòng để làm ồn họ, mặc dù hai đứa nhỏ cũng rất muốn xem thử bản vẽ thế nào nhưng lại lo nếu mình sẽ bất cẩn làm hỏng thì sẽ khiến công sức của hai người họ đổ sông đổ biển hết.

Bởi vì vừa có công việc, vừa có hai đứa nhỏ này bầu bạn nên Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đều cảm thấy thời gian này cũng không khó khăn cho lắm, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ thì lại âm thầm lo lắng cho những người đàn ông đang ở bên ngoài kia.

Cứ như vậy năm ngày đã trôi qua, những chiến sĩ ra ngoài làm nhiệm vụ lần lượt quay về.

Lúc này cơn bão tuyết cũng đã giảm đi phần nào, Trần Ngải Phương cố ý qua đó để hỏi thăm thì biết được Cố Minh Thành và đoàn trưởng Phong vẫn chưa về.

Doanh trưởng Hứa thuộc trung đoàn một nên đương nhiên cũng chưa về.

Chuyện khiến Trang Nghi Giai vui vẻ nhất là bây giờ cô ấy và còn được ngủ chung với Cố Di Gia nữa.

Mỗi lần trước khi Trang Nghi Giai ngủ thì tim đều đập rất mạnh, mỗi ngày lúc thức dậy, khi thấy người đẹp đang nằm bên cạnh thì tim càng đập mạnh hơn.

Cô ấy vừa kết hôn, lại còn một thân một mình gả qua đây, nếu như có doanh trưởng Hứa ở cạnh còn đỡ, nhưng ngay vào lúc này doanh trưởng Hứa lại ra ngoài làm nhiệm vụ, cô ấy lo lắng cho chồng mình sẽ dẫn đến suy nghĩ lung tung, như thế lòng sẽ càng sợ hãi hơn.

Trên giường rất ấm, người đẹp bên cạnh thì quyến rũ lòng người.

"Hay là em ở lại nhà chị đi, dù gì em về nhà cũng chỉ có một mình, hơn nữa bão tuyết còn đang lớn như thế nữa, không khéo bị lạnh rồi đổ bệnh đấy."

Ngay vào lúc Trang Nghi Giai cảm thấy những ngày tháng như vậy cũng rất tốt thì đoàn trưởng Phong đã quay về.

Gần đây Trang Nghi Giai đều ở lại nhà họ Cố.

Đột nhiên Trang Nghi Giai đã hiểu tại sao mỗi lần Phương Mỹ Di đứng trước mặt Cố Di Gia cũng đều thẫn thờ ngây dại như vậy rồi...

Vốn Trang Nghi Giai không muốn làm phiền người khác, chỉ là Trần Ngải Phương đã khuyên tận mấy lần, cô ấy thật sự không thể từ chối mãi được sự nhiệt tình của Trần Ngải Phương nên đã ngại ngùng đồng ý ở lại, đồng thời cũng gom hết lương thực nhà mình sang đó.

Ban đầu ngày nào cô ấy cũng đội tuyết đi đi về về, Trần Ngải Phương thấy thế thì rất lo lắng cho cô ấy, đặc biệt là khi biết cô ấy và Cố Di Gia cùng hợp tác vẽ truyện tranh ngắn thì càng không yên tâm hơn.

Để tiết kiệm lửa than nên Cố Di Gia đã để Trang Nghi Giai ngủ chung một giường với mình, dù gì hai người họ cũng đều là con gái nên không cần tính toán nhiều như thế.

Lúc anh đến nơi thì Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đang chui rúc trên giường, cây bút trên tay lướt như bay, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Nhưng bây giờ ở nhờ nhà họ Cố, ban ngày được ở chung với Cố Di Gia nên tâm trạng của cô ấy cũng dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như ban đầu nữa.

Thấy bộ dạng ngồi sát lại với nhau làm việc của hai người họ, nhất thời đoàn trưởng Phong không biết phản ứng thế nào.

Một người xinh đẹp như thế nằm ngay cạnh mình, còn cách mình gần như thế, nó giống như vầng trăng sáng nơi chân trời đã rơi vào trong tay mình, không ai là không phát điên lên cả.

Sau khi đoàn trưởng Phong quay về thì đã tự dọn dẹp nhà cửa một lượt trước, sau đó mới đến nhà họ Cố đón vợ mình về.

Cố Di Gia thấy anh đến thì ngạc nhiên nhảy ngay xuống giường, nhào thẳng vào lòng anh: "Anh Lẫm, anh về rồi à! Anh về từ khi nào thế? Có bị thương gì không..."

Thấy Cố Di Gia nhào qua đó thì nhất thời cô ấy không biết mình nên ngưỡng mộ ai nữa, ngưỡng mộ người đàn ông của Cố Di Gia về rồi, hay là ngưỡng mộ đoàn trưởng Phong được một người xinh đẹp như thế nhào vào lòng đây.

Trang Nghi Giai ngồi bên kia cũng thẫn thờ, sau đó mặt đỏ bừng lên như mông khỉ vậy.

Phong Lẫm đứng yên ôm lấy cô, dịu dàng đáp: "Anh vừa mới về thôi, không bị thương gì cả."

Mấy ngày hôm nay cô ấy cùng giường cạnh gối với Cố Di Gia, cô ấy biết mỹ nhân này mềm mại như thế nào, ngay cả một cô gái như cô ấy cũng suýt không chống chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận