Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 938: Đòi Tiền 3

Cách tốt nhất chính là gả Mã Xuân Hoa đi lần nữa, lần này phải gả đi một nơi thật xa, để cô ta đi hại nhà người ta.

Nhưng tiếc là những thôn gần đây có ai là không biết danh tiếng của Mã Xuân Hoa cơ chứ, thêm vào đó nhà họ Mã bây giờ cũng không còn như ngày xưa nữa, những người vốn muốn bắt nối quan hệ với chính ủy Mã nên mới có ý định cưới Mã Xuân Hoa sau khi biết được chuyện xảy ra trong quân đội thì lần lượt đập tan suy nghĩ ấy ngay.

Ban đầu lúc Mã Xuân Hoa kết hôn thì bác gái Mã thường xuyên gọi điện thoại hoặc viết thư gửi về để khoe khoang với người dân trong làng rằng mình có một đứa con rể tốt thế nào, đợi đến khi Mã Tiểu Tráng bị bắt đi thì bác gái Mã lại gọi điện thoại cho con trai để khóc lóc, người trong thôn đều biết chuyện này.

Sau đó ngay cả chuyện Mã Xuân Hoa gả cho một tên buôn người cũng được rêu rao khắp cả thôn.

Cũng chính vì có quá nhiều người biết nên làm gì có ai muốn cưới một cô gái đã từng gả cho một tên buôn người chứ? Huống hồ tính tình của cô ta cũng không được tốt, không ai muốn cưới một con cọp cái ăn no làm biếng về nhà cả.

Không thể gả Mã Xuân Hoa đi nên người nhà họ Mã chỉ có thể chịu đựng thôi.

Nhưng đám người này có thể tiêu tiền của chính ủy Mã bao nhiêu năm nay, ức hiếp mấy mẹ con Chu Hồng Tú thì có thể đoán được tính tình thế nào rồi, làm sao họ có thể dễ dàng chịu đựng Mã Xuân Hoa được cơ chứ.

Không lâu sau thì lại tiếp tục làm ầm lên, không phải cãi nhau thì là đánh nhau.

Cô bé nghĩ đợi đến khi mình lớn rồi, có khả năng kiếm tiền rồi thì không cần phải nhẫn nhịn như vậy nữa.

Nhưng sau đó khi cô nhìn sang Đại Hoa thì lại cảm thấy đáng tiếc, tiếc là vì bây giờ anh ấy cứng rắn như thế thì có ích gì nữa chứ?

Cho dù có thì bây giờ chính ủy Mã cũng phải dùng để nuôi ba đứa con gái, không thể gửi về được nữa.

Cố Di Gia nghĩ bụng cuối cùng chính ủy Mã cũng đã cứng rắn hơn rồi.

Cố Di Gia hỏi: "Vậy cha cháu gửi tiền về đó chưa?"

Có thư của ba anh em Dương Duệ, cũng có thư của Nhạc Thanh Nhã nữa.

Cho nên con trai thứ hai của bác gái Mã đánh vợ mình thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ cả, chỉ là người vợ đó lại không phải là người biết cúi đầu nhẫn nhục như Chu Hồng Tú, anh dám đánh tôi thì tôi dám gọi hết anh em bên nhà mẹ đẻ tôi xử lý cả nhà anh.

Một vết thương đã hình thành thì không phải sau này anh ấy cố gắng bù đắp là có thể làm dịu nỗi đau trong lòng bọn nhỏ, với tính cách của Đại Hoa thì chỉ sợ cả đời này cũng không tha thứ cho cha mình đâu.

"Chưa gửi ạ." Đại Hoa chớp mắt: "Cha cháu nói rồi, cha cháu đã gửi tiền về mười mấy năm nay, đáng lý ra họ sẽ có một khoản tiền gửi tiết kiệm, vậy thì dùng số tiền đó đi khám bệnh đi, đừng đòi tiền cha cháu nữa, cha cháu không có tiền."

"Nghe nói trừ hai đứa em họ và Tiểu Tráng do chú hai và thím hai sinh thì bà nội cháu, chú hai và cô út đều bị đánh hết, họ được hàng xóm gần đó đưa vào bệnh viện, tốn rất nhiều tiền đó." Đại Hoa lạnh lùng nói tiếp: "Họ nói họ không có tiền nên đã đòi tiền cha cháu."

Cô bé có thể đón mẹ và hai đứa em gái đi, để cha mình có thể về quê với đám người ấy, cô bé là một đứa con có hiếu nên sau này sẽ gửi tiền về quê để cha mình dưỡng già, còn những thứ khác thì mặc kệ hết.

Cố Di Gia nghe được chuyện của Khổng Quân Hàm từ chỗ Phong Lẫm.

Lúc đó Đại Hoa nghe cha mình nói như thế, mặc dù trong lòng cô bé vẫn còn giận cha mình nhưng cũng cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều.

Anh ấy là người bản địa ở Thượng Hải, xuất thân từ một gia đình có học thức, cha mẹ đều là giáo viên của trường đại học Thượng Hải. Anh ấy là con trai một của gia đình. Từ nhỏ đã là một người vô cùng ưu tú, do ảnh hưởng từ cha mẹ nên với thành tích xuất sắc của mình, sau khi tốt nghiệp anh ấy cũng đã vào dạy học ở trường đại học Thượng Hải.

Mãi cho đến khi ăn tết xong, Cố Di Gia nhận được thư của Dương Duệ gửi đến.

Thư của ba anh em Dương Duệ khá đơn giản, chỉ nói về cuộc sống của mình với dì và dượng của chúng ở Thượng Hải, bây giờ bọn nhỏ được ở trong một khu nhà cũ có một mảnh sân lớn, nghe nói căn nhà này là căn nhà cũ của dượng, sau này họ cũng sẽ ở lại đây.

Cha mẹ của Khổng Quân Hàm cũng là người có phúc khi lúc anh ấy vừa trưởng thành thì qua đời.

Nếu như họ thấy con trai duy nhất của mình trải qua những chuyện thế này thì sợ là sẽ rất đau lòng. Đôi lúc Khổng Quân Hàm cũng cảm thấy may mắn khi cha mẹ mình không cần trải qua những việc như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận