Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 193: Tôi Sẽ Chờ 3

Dọc đường đi có thể nhìn thấy Trần Ngải Phương chào hỏi với người khác, dáng vẻ thuần thục kia làm Cố Di Gia có ảo giác như khi còn ở công xã.

Chị dâu của cô thực sự là một người giao tiếp tốt, mới đến mấy ngày đã quen gần hết các người nhà trong khu tập thể. Ngay cả người của cung tiêu xã cũng rất quen thuộc với cô ấy, vừa rồi lúc mua đồ ăn, có người còn để lại hai chiếc móng heo cho cô ấy.

Ngay cả Diệp Huệ Cúc cũng nói: "Ngải Phương, em cũng cừ ghê, mấy gia đình ở khu tập thể đều quen biết em."

Trần Ngải Phương khiêm tốn nói: "Mấy ngày nay thường xuyên ra ngoài, thường xuyên qua lại nên em cũng có quen biết, mọi người đều rất dễ ở chung."

"Vậy khả năng làm quen, kết bạn của em rất mạnh." Nói đến đây, Diệp Huệ Cúc nhớ đến gì đó: "Đúng rồi, chắc cán bộ bên Hội Liên hiệp phụ nữ đã đi gặp em rồi đúng không, em quyết định làm công việc gì thế?"

Nghe thấy lời này, Trần Ngải Phương cũng buồn rầu: "Có ba công việc, em cũng không biết nên làm cái nào."

Cô ấy liệt kê ra ba công việc kia, sau đó hỏi: "Chị dâu Diệp, chị cảm thấy em nên làm công việc nào thì tốt?"

Cô ấy chưa từng làm ba công việc này, không rõ nên làm như nào, vốn dĩ muốn hỏi Cố Minh Thành để bàn bạc với anh ấy, nhưng hôm qua nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Gia Gia, cô ấy vui quá nên quên nói.

Về đến nhà, nhiệt độ không khí đã tăng lên, bắt đầu nóng hơn.

Cố Di Gia ngồi liệt trên ghế, cảm thấy rất mệt, cơ thể đang bắt đầu cảnh báo, cô chỉ muốn về giường nằm.

"Cũng đúng." Chị dâu Diệp gật đầu: "Vẫn phải hỏi quan ý kiến của đoàn trưởng Cố nhà em, thật ra cậu ấy cũng hiểu rất nhiều." Nói đến đây, cô ấy bật cười: "Nghe lão nhà chị nói, đoàn trưởng Cố nhà các em là người cẩn thận, suy xét rất chu đáo, tìm cậu ấy chuẩn không sai."

Cả đi cả về tiêu tốn không ít thời gian, cô ấy lo lắng Cố Di Gia không chịu nổi. Dù sao bệnh nặng mới khỏi, vẫn phải chú ý một chút.

Ngay cả chị dâu Diệp cũng cảm thấy tính cách của Trần Ngải Phương rất hợp mắt duyên của mình, cho nên mới làm quen với cô ấy.

Cố Di Gia cũng không ra vẻ mình mạnh mẽ nữa, cô uống hết nước đường đỏ rồi đi rửa mặt, lại về phòng thay quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh trên người, sau đó nằm trên giường. Chỉ một lúc sau cô đã ngủ rồi.

Chị dâu Diệp vỗ đùi: "Ba công việc này rất tốt nhưng chị cảm thấy em rất thích hợp làm công việc ở Hội Liên hiệp phụ nữ."

Nhưng cô cũng không muốn để người nhà lo lắng, chỉ đành mỉm cười nói: "Em vẫn ổn ạ, lát nữa nằm nghỉ là được, chị dâu đừng quá lo, đoạn đường vừa rồi em vẫn có thể đi được."

Trần Ngải Phương muốn làm ghi sổ ở trại nuôi gà nhưng nghe chị dâu Diệp nói công tác ở Hội Liên hiệp phụ nữ cũng rất tốt. Cô ấy vẫn còn chưa quyết định, nên đáp lại: "Em đang tính tiếp, để em bàn bạc với chồng rồi quyết định sau."

Mới có mấy ngày, cô ấy đã làm quen với người dân sống ở khu tập thể gia đình ủy viên, ai nấy nhìn thấy cô đều cười tươi chào hỏi, bởi vậy có thể thấy được tính cách của Trần Ngải Phương rất hợp với người dân ở đây.

Trần Ngải Phương sắp xong đồ ăn, rót một cốc đường đỏ cho Cố Di Gia, lo lắng hỏi: "Gia Gia, sao rồi? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Di Gia xoa mắt ngồi dậy, tay cô bị Bảo Hoa nắm ra ngoài.

Nghe cô ấy khen chồng mình, trong lòng Trần Ngải Phương rất vui, trên mặt còn khiêm tốn nói vài câu.

Trong không khí tràn ngập mùi thịt làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô bèn hỏi: "Chị dâu, trưa nay chị nấu món gì vậy ạ?"

Trần Ngải Phương sờ trán cô thì thấy một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng cầm khăn tay lau cho cô: "Nếu em mệt thì lên nghỉ ngơi đi, buổi trưa đến giờ ăn cơm chị sẽ gọi em sau."

Giữa trưa Cố Di Gia bị Bảo Hoa đánh thức: "Cô út, ăn cơm trưa thôi ạ, mẹ nói cô út ăn xong rồi ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận