Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 417: Lên Thành Phố Chơi 4

Đây là những năm bảy mươi đấy, kiếp trước cô đã từng đến thành phố này nhưng đó là lúc sau khi kinh tế đã phát triển, khắp nơi đều là các tòa nhà cao tầng trong thành phố hiện đại hóa chứ không phải là thành phố của những năm bảy mươi, vì thế vẫn có rất nhiều khác biệt.

Cứ xem như đến để cảm nhận bầu không khí văn hóa lịch của những năm bảy mươi vậy.

Hai người ra khỏi nhà nghỉ, chầm chậm men theo con đường lớn, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

Kết quả Cố Di Gia đã đánh giá cao thể lực của mình, còn chưa đến buổi trưa thì cô đã chịu không nổi nữa, Phong Lẫm chỉ đành đưa cô về nhà nghỉ nghỉ ngơi.

Còn về bữa trưa thì do trước đó đã ăn quá no nên bây giờ cô không hề thèm ăn chút nào, vì thế đã bỏ bữa, định ngủ một giấc.

Cố Di Gia đánh một giấc ngủ trưa trong nhà nghỉ, đợi lúc cô tỉnh giấc thì đã là ba giờ chiều rồi.

Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng bò dậy, ngơ ngác nhìn chàng trai đang ngồi cạnh giường mình.

"Gia Gia tỉnh rồi à, có đói không?" Phong Lẫm hỏi, anh ngồi bên giường, đưa tay vuốt ve mái tóc cô.

Cố Di Gia cũng rất hài lòng về điều này, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì vui vẻ chạy đi thay một chiếc váy đẹp rồi ra ngoài với Đoàn trưởng Phong.

"Mượn của đồng đội đấy."

Nhà nghỉ họ ở không những sạch sẽ mà còn có nhà vệ sinh riêng trong phòng nữa.

Cố Di Gia ngạc nhiên: "Sao lại có xe đạp thế?"

Anh ôm cô vào lòng, ngay vào lúc cô ngẩng đầu lên thì nét mặt anh cứng đờ, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên mặt cô, lúc hai tay cô đưa lên vòng qua cổ anh, nhích mặt lại gần thì anh dứt khoát bế cô vào nhà vệ sinh.

"Anh có nhiều đồng đội thật đấy!" Cố Di Gia cảm khái, đột nhiên lại nhớ đến việc từ nhỏ anh đã sống và trưởng thành trong quân đội, xem doanh trại như là nhà của mình nên đương nhiên là quen biết không ít người.

Cố Di Gia nhìn anh sau đó nhào thẳng vào lòng anh rồi híp mắt lại thêm lúc nữa, cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại: "Hình như cũng hơi đói."

"Đồng đội sao?" Cố Di Gia tò mò hỏi anh: "Anh cũng có đồng đội trong thành phố sao?"

Cố Di Gia: "..." Kỹ năng né tránh của đoàn trưởng Phong ngày càng lợi hại rồi.

Đoàn trưởng Phong cảm thấy bất lực, quả nhiên không ăn bữa trưa là không được.

Trước khi ra ngoài Phong Lẫm đã bảo Cố Di Gia đứng đợi ở nhà nghỉ một lát, không đến mười phút thì anh đã về, đồng thời còn lái theo một chiếc xe đạp về nữa.

Đoàn trưởng Phong đạp chiếc xe đạp đưa Cố Di Gia đi ăn gì trước, sau đó mới đến công viên gần đó.

Nhà nghỉ như thế thường đều dùng để tiếp những người đi công tác xử lý công việc nên khá cao cấp.

Nắng đầu tháng chín vẫn còn rất gắt nhưng cũng không thể ngăn cản được niềm vui sướng của đôi nam nữ trẻ tuổi được ra ngoài chơi, đặc biệt hai người còn là người yêu của nhau nữa.

Phong Lẫm ừm một tiếng đỡ cô ngồi lên xe.

Khi những người đó chuyển ngành hoặc xuất ngũ, cho dù phân tán ra các nơi khắp đất nước thì họ vẫn là đồng đội và người quen của anh.

Phong Lẫm thuê một chiếc thuyền, anh bước lên thuyền trước, sau đó đưa tay ra đỡ Cố Di Gia đang đứng bên bờ hồ lên.

Phong Lẫm dừng xe lại, đưa Cố Di Gia vào trong chiếc hồ bên trong công viên.

Cố Di Gia ồ một tiếng, so với lời ông cụ này nói thì cô lại tin lời của đoàn trưởng Phong hơn.

Mặc dù thời đại này vẫn còn rất nghiêm khắc nhưng đồng thời cũng ủng hộ trai gái tự do yêu đương, đặc biệt là những thanh niên có tư tưởng tiến bộ thì càng nồng nhiệt hơn, rõ ràng chỉ là sánh vai nhau, không hề còn hành động gì khác nhưng vẫn có thể nhìn ra được tình cảm nồng nhiệt giữa hai người họ.

Bên trên chiếc hồ ấy có những chiếc thuyền nhỏ có thể chèo ra giữa hồ.

Cố Di Gia thấy trong công viên có không ít nam nữ đang dắt tay nhau đi hoặc ngồi trên ghế dựa vào nhau, họ ăn mặc rất thời thượng, rất rõ ràng điều kiện gia đình không hề tệ.

Cố Di Gia nhìn chiếc thuyền đang lắc lư dưới chân mình thì hơi lo lắng: "Đoàn trưởng Phong, chiếc thuyền này có bị lật không?"

Lúc còn ở thế giới của mình cô đã từng ngồi những chiếc thuyền nhỏ trong công viên, quả thật rất đơn sơ.

Phong Lẫm còn chưa kịp lên tiếng thì một ông cụ đang tháo dây thuyền bên cạnh đã lên tiếng cười nói: "Cô gái à yên tâm đi, nó không lật đâu, thuyền của chúng tôi chắc lắm đấy."

Vừa nhìn là biết đây là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.

Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, nhìn đến mức trái tim anh như tan ra: "Nếu như em sợ thì chúng ta không chèo thuyền nữa."

Cố Di Gia: "Thôi, đã đến đây rồi thì cứ chèo đi."

Đoàn trưởng Phong không khỏi bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận