Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 761: Mua Quạt Điện 1

Hôm nay người nhà họ Doãn đến đây, xem như là đến nhận người thân.

Mọi người ai ai cũng vui mừng.

Sau khi mấy người Cố Di Gia đổi cách xưng hô bằng ông cậu, ông cụ Doãn và cha mẹ của Doãn Kiến Thành với tư cách là người lớn, không những chuẩn bị quà gặp mặt cho bọn họ mà còn có cả phong bì đỏ chót nữa.

Việc này khiến mọi người trong gia đình hơi xấu hổ. Đồng thời, bọn họ cũng nhận ra rằng, người nhà họ Doãn cực kỳ xem trọng lần nhận người thân này, quà cáp đều đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Lúc Cố Minh Thành từ chối, ông cụ Doãn không vui chút nào.

"Ông là người lớn, chẳng lẽ còn không được tặng quà gặp mặt cho các cháu à?" Nói xong ông thở dài: "Nếu ông nhận ra sớm hơn, đưa các cháu vào thành phố thì các cháu đã không phải khổ như này..."

Thấy ông ấy lại bắt đầu đa sầu đa cảm, mấy người Cố Di Gia với Cố Minh Thành nhanh chóng nhận quà gặp mặt của ông.

Ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, khi còn trẻ tham gia cách mạng, trên chiến trường bị thương không ít lần nên nghe nói sức khỏe ông không tốt lắm, nếu không người nhà họ Doãn cũng sẽ không thuận theo ông, sợ khiến ông buồn bực chán nản, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Ông cụ là kiểu người yêu ai yêu cả đường đi lối về, cực kỳ yêu quý hai đứa bé Bảo Hoa và Bảo Sơn.

"Đúng rồi đấy." Ông cụ vui vẻ nói: "Nhà của ông ở đó giờ chỉ có Kiến Thành với vợ của nó ở cùng thôi, những người khác vì công việc, không ở chỗ khác thì cũng là cách quá xa, nên ông cũng thấy hơi cô đơn, có trẻ con sẽ thêm phần đông vui, náo nhiệt."

Cố Minh Thành với Trần Ngải Phương cười cười đồng ý.

Cố Minh Thành lại nói: "Vâng ạ, nào Bảo Hoa với Bảo Sơn lên cấp ba, cháu sẽ đưa hai đứa nó lên thành phố học, lúc đó chúng có thể làm bạn với ông rồi."

Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của ông cụ, Cố Di Gia dìu ông nói: "Ông cậu, nào rảnh cháu với anh trai sẽ lên thành phố thăm ông, lúc đó ông đừng chê bọn cháu phiền đấy nhé."

Cả gia đình tiễn họ ra khỏi nhà.

Người nhà họ Cố cũng hiểu sự lo lắng này của họ, Cố Di Gia với Bảo Sơn, Bảo Hoa còn nói chuyện riêng với ông ấy, miệng của họ cứ như được phết mật khiến ông cụ vô cùng vui vẻ.

Cha mẹ của Doãn Kiến Thành thấy thế thì cũng khuyên họ.

"Không chê không chê!" Ông cụ rất vui, nói với Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương: "Nào rảnh các cháu nhớ lên thành phố, đến đó chơi thì ở nhà ông không cần thuê nhà nghỉ làm gì cả."

Người nhà họ Doãn ở đây đến chiều, vì còn phải quay về thành phố nên không thể ở lại muộn quá được, khoảng ba giờ chiều đã chuẩn bị rời đi rồi.

Trần Ngải Phương định từ chối, tuy hai nhà là họ hàng, nhưng sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền họ được chứ.

Cố Minh Thành giới thiệu: "Đây là ông cậu và cậu của bọn tôi, lần này từ thành phố đến đây thăm chúng tôi."

Ông cụ nhìn Bảo Sơn: "Đến tháng chín là thằng bé lên cấp hai đúng không? Nào nó lên cấp ba, các cháu có thể đưa thằng bé lên thành phố, trường cấp ba trên thành phố rất tốt, gần nhà ông có một trường cấp ba trọng điểm, lúc đó có thể để Bảo Sơn ở nhà ông đấy."

Mọi người trong khu nhà tập nghe thế, bè chào hỏi người nhà họ Doãn, mà người nhà họ Doãn cũng không hề tự cao tự đại, cười đáp lại.

Vì công việc nên bọn họ không thể ở chung với ông cụ, nên đương nhiên rất mong có thể có người thay bọn họ làm việc đó, hơn nữa ở đó họ cũng mời người đến chăm sóc ông cụ, giúp đỡ nấu cơm và làm việc nhà, nên dù có thêm trẻ con đến ở thì cũng không tốn bao nhiêu.

Lúc rời khỏi khu nhà tập thể, không ít người thấy mấy người ông cụ Doãn nên tò mò hỏi một tiếng.

"Ông cậu cứ yên tâm, bọn cháu chắc chắn sẽ đến thăm ông!" Cố Minh Thành cam đoan.

Cố Minh Thành với Cố Di Gia dìu hai bên ông cụ đi đến chỗ đậu xe.

Nhân duyên nhà họ Cố tốt như vậy, xem ra mấy đứa nhỏ nhà họ Cố cũng rất tốt, nếu không sao có thể được nhiều người yêu thích như này.

Cha mẹ Doãn Kiến Thành thấy thế, bỗng hiểu ra.

Ông cụ Doãn kéo tay hai anh em, vẻ mặt không nỡ chút nào, không ngừng căn dặn hai người, nếu đến thành phố thì nhất định phải đến thăm ông ấy, ông ấy chờ họ đến.

Mọi người ở đây đều rất niềm nở, hơn nữa nhân duyên của nhà họ Cố trong khu nhà tập thể cũng khá tốt, lần nào nhìn thấy cũng đều chào hỏi, vẻ tươi cười vui vẻ trên mặt cũng vô cùng chân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận