Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 811: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 6

Cố Di Gia nghe bên ngoài có động tĩnh thì rất muốn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của đoàn trưởng Phong thì lại không dám động đậy.

Cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng đã ăn xong bát bánh chẻo, sau khi rửa chén xong thì quay người bước ra ngoài.

"Chị dâu, em về nhà đốt lò sưởi trước, đợi lát nữa sẽ sang đón Gia Gia về."

Trần Ngải Phương đáp lại một tiếng, đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó mới quay người bước vào nhà bếp thấy em chồng mình đang thẫn thờ ngồi đó một mình.

Cô ấy ngồi xuống cạnh cô hỏi: "Gia Gia, Mỹ Hà thế nào rồi?"

"Ổn rồi ạ." Cố Di Gia đáp: "Em mới đi thăm cô ấy, tinh thần của cô ấy rất tốt, đứa nhỏ thì trông giống đoàn trưởng Du, rất hoạt bát lanh lợi."

Trần Ngải Phương nghe xong cũng thấy yên tâm hơn, cô ấy nhìn cô cười: "Em bị làm sao thế?"

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn chị dâu mình, buồn bã nói: "Chị dâu à phải làm sao đây, hình như đoàn trưởng Phong giận em rồi."

Cô lại bắt đầu than ngắn thở dài với chị dâu mình: "Chị dâu à, đoàn trưởng Phong bảo vệ em quá kỹ, anh ấy xem em như một món đồ dễ vỡ vậy."

Trần Ngải Phương nói: "Có bị gì hay không em không có quyền nói, người có quyền nói chính là sức khỏe của bản thân em."

Cố Di Gia bĩu môi: "Em biết chứ, em cũng đâu có ngốc."

"Đó là do thời tiết thay đổi nên em mới bệnh thôi." Cố Di Gia già mồm cãi lại: "Đây không phải là chuyện em có thể điều khiển được!" Sau đó lại ưỡn thẳng người lên: "Nhưng lúc em ra khỏi cửa thì mặc rất nhiều lớp, còn có mũ, găng tay, giày da và áo ấm nữa, em đã chuẩn bị đủ mọi thứ nên sẽ không bị gì đâu."

Nếu cô biết thì chắc chắn cô sẽ không ra khỏi cửa mà sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh đến đón mình.

Phong Lẫm còn chưa sang đón người thì Cố Minh Thành đã về đến.

"Cậu ấy giận không phải là chuyện đương nhiên sao?" Trần Ngải Phương đáp: "Mặc dù Mỹ Hà là bạn của em, em đi thăm cô ấy là chuyện nên làm nhưng đoàn trưởng Phong cũng là chồng em. Vì vậy, cậu ấy thấy em đội tuyết đến đó như thế đương nhiên sẽ lo lắng, sẽ không vui."

Cố Di Gia ủ rũ, lẩm bẩm một mình: "Bỏ đi, lát nữa em về dỗ dành anh ấy vậy..."

Trần Ngải Phương nghe xong cũng thấy bất lực, đưa tay ra véo mặt cô: "Lời này của em không được nói trước mặt đoàn trưởng Phong đâu đấy, cẩn thận cậu ấy lại giận nữa cho xem."

Cố Di Gia ủ rũ: "Em nào có biết hôm nay anh ấy về chứ."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trần Ngải Phương hỏi ngược lại: "Tháng mười vừa rồi em còn ho tận nửa tháng, cũng không thể trách cậu ấy lo cho em như thế."

Cả người Cố Minh Thành đều là tuyết nên đã kéo con gái mình ra: "Đừng qua đây, người cha dính đầy tuyết đây này, lỡ như dính vào người con thì không tốt đâu."

Đương nhiên cô biết lý do đoàn trưởng Phong giận nên sao có thể đổ thêm dầu vào lửa cơ chứ? Nhưng đúng là cô nghĩ bụng như vậy thật, nếu như cô biết hôm nay đoàn trưởng Phong về thì nhất định sẽ không đặt chân ra ngoài nửa bước.

Trần Ngải Phương ra ngoài đón, thấy anh ấy vẫn bình an quay về thì không hỏi gì thêm, chỉ quay người vào nấu bánh chẻo cho chồng mình.

Trần Ngải Phương không nhịn được cười, cô ấy cũng không quan tâm chuyện hai vợ chồng nhà này nữa, dù sao một người muốn đánh, người còn lại chịu bị đánh, chắc chắn không thể nào cãi nhau được.

"Cha ơi, cha về rồi à!" Bảo Hoa phấn khích nhào về phía anh ấy.

"Đi đi." Cố Minh Thành như đang xua đuổi thứ gì đó vậy: "Nhanh chóng về nhà ngủ một giấc, trời lạnh như thế đừng chạy lung tung nhé."

Bánh chẻo vẫn chưa xong thì Phong Lẫm đã sang đón vợ mình.

Đoàn trưởng Phong đeo mũ cho cô, kéo hai cục bông hai bên mũ xuống để che tai cô lại.

"Không có, anh đừng ăn nói lung tung."

Cố Di Gia lề mề theo anh về nhà, trước khi đi còn chào tạm biệt anh trai và chị dâu: "Anh cả, chị dâu, em đi đây."

Cố Minh Thành ngồi bên cạnh lò sưởi, nhấp một ngụm nước ấm, trông bộ dạng phát rầu của em gái mình thì thấy buồn cười: "Gia Gia à, em bị sao thế? Chẳng lẽ sợ lão Phong không đến đón em sao?"

Rõ ràng đây chỉ là một câu dặn dò bình thường của người làm anh thôi, nhưng trong tình huống như thế thì nghe như còn ẩn ý gì khác nữa.

Cố Di Gia nhìn sang đoàn trưởng Phong, quả nhiên thấy sắc mặt anh ngày càng nghiêm túc và lạnh lùng hơn.

Cô cũng thấy rầu rĩ hơn.

Bây giờ Cố Di Gia không có tâm trạng đùa giỡn với anh trai, chỉ biết tiếp tục ủ dột ngồi đó.

Sau đó lại tiếp tục kéo cổ áo cô lên, bận rộn mãi cho đến khi chỉ còn lộ ra đôi mắt mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận