Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 384: Dạy Dỗ Lại Con Trẻ 2

Chỉ là qua vài ngày, nghe nói Tiền Đức Thắng kia đã không chịu nổi khóc chạy ra ngoài.

Đầu tiên cậu bé khóc nói muốn về quê tìm bà nội, bảo người ta đưa cậu bé về.

Nhưng ai sẽ đưa cậu bé về? Người khác cũng không phải cha mẹ của cậu bé, sao rảnh để ý đến cậu bé. Về phần cha mẹ ruột của cậu bé, hiện tại họ vô cùng nghiêm khắc với cậu bé, sẽ không đáp ứng chuyện thế này cho cậu bé.

Tiếp đó Tiền Đức Thắng lại lấy tiền đi tìm người, nhờ người ta gọi điện thoại cho bà nội giúp cậu bé.

Cậu bé còn rất nhanh trí, biết lấy tiền hối lộ những đứa trẻ lớn tuổi hơn mình, nhờ những đứa trẻ kia giúp cậu bé đến phòng thông tin gọi điện thoại cho bà nội cậu bé. Nhưng đáng tiếc là đối phương lại cướp tiền của cậu bé, ngay cả giấy viết số điện thoại cũng làm mất.

Diệp Huệ Cúc giống như đang kể chuyện cười cho Cố Di Gia và Trần Ngải Phương nghe.

Cô ấy ở trong khu nhà tập thể đã lâu, từ trước đến nay cũng cập nhật tin tức nhanh nhạy, hơn nữa nơi cô ấy làm việc rất nhiều quân tẩu mồm mép, mọi người rảnh rỗi thì tám chuyện bát quái, nguồn tin tức còn nhanh hơn so với Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương nhíu mày: "Ai cướp tiền của nó?"

Trần Ngải Phương hỏi: "Nó không quậy sao?"

Cố Di Gia và Trần Ngải Phương đều không hẹn mà cùng nhớ tới lúc Cố Minh Thành dùng dây lưng quất mấy đứa em họ trong nhà, một đám ngoan ngoãn như chim cút trước mặt anh ấy, không dám làm chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương gì.

Diệp Huệ Cúc tiếp tục nói: "Hiện tại, doanh trưởng Tiền và Xuân Yến vô cùng nghiêm khắc với Tiền Đức Thắng, thậm chí doanh trưởng Tiền còn lập một kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc cho Tiền Đức Thắng, để cho thằng bé dựa vào đó làm theo. Mỗi ngày mấy giờ rời giường, mấy giờ thì được nghỉ ngơi, mấy giờ phải vận động, mấy giờ ăn cơm đều có hết, nếu như không hoàn thành sẽ không có cơm ăn, còn phải chịu phạt roi... Còn chuyện ăn cơm, hiện tại thằng bé và doanh trưởng Tiền đều cùng nhau ăn bánh ngô trộn dưa muối, ngũ cốc hay thịt thà gì cũng không có, đường và đồ ăn vặt lại càng không..."

Cha đánh con và mẹ đánh con khác nhau, nếu là mẹ thì ít nhiều thì vẫn thương con, sức cũng yếu, cha đánh chẳng khác nào đi vào chỗ chết.

Diệp Huệ Cúc nói: "Là đứa bé sát vách nhà doanh trưởng Tiền, nhưng đối phương đã trả lại số tiền kia cho doanh trưởng Tiền rồi."

Chỉ có đánh đau, mới biết được có một số việc tuyệt đối không thể làm.

Tuy rằng Tiền Đức Thắng hư, nhưng chuyện cướp tiền này lại càng không đúng.

Nên như vậy.

Trần Ngải Phương nghe xong, cũng không so đo việc này nhiều, chỉ cần không gây ra vấn đề gì lớn là tốt rồi.

Nơi này của bọn họ là khu nhà tập thể bộ đội, tuy nói trình độ văn hóa của các nhà khác nhau, tố chất cũng tốt xấu lẫn lộn, nhưng loại chuyện trộm vặt và cướp tiền này là chuyện bị cấm.

"Quậy thế nào được." Diệp Huệ Cúc không để tâm: "Em cho rằng bây giờ vẫn như lúc bà cụ Tiền kia ở đây sao? Doanh trưởng Tiền đã hạ quyết tâm dạy dỗ thằng bé, nếu nó quậy, thì sẽ rút thắt lưng ra mà đánh, đánh vài trận là biết tốt xấu ngay."

Thấy tháng ba sắp qua, tháng tư đã đến, trong lòng cô càng ngày càng nhớ đoàn trưởng Phong, nhiều lần nhịn không được đi đến ký túc xá của anh quanh quẩn một hồi.

"Nghe nói lúc bà cụ Tiền rời đi, có lén để lại cho thằng bé không ít tiền, còn dặn dò nó đừng để người khác phát hiện. Nhưng tiền này đã bị Xuân Yến tìm ra, sau đó cất đi."

Cố Di Gia cũng hỏi qua anh trai cô, biết được vẫn không có tin từ đoàn trưởng Phong.

Giáo dục đòn roi đôi khi vẫn có chút đạo lý.

Nghe xong quá trình Tiền Đức Thắng được giáo dục, thể xác và tinh thần Cố Di Gia đều vui vẻ.

"Yên tâm đi, không có tin tức chính là tin tức tốt." Vẻ mặt Cố Minh Thành thoải mái, an ủi em gái: "Em phải tin tưởng năng lực của lão Phong, cậu ấy nhất định không có việc gì đâu."

Cố Minh Thành lắc đầu, không thoải mái như trước mặt em gái, thở dài: "Anh không biết, nhưng thời gian chấp hành nhiệm vụ dài mấy tháng như thế này cũng thường thấy, thật sự không cần lo lắng."

Sau khi trở về phòng, Trần Ngải Phương kéo Cố Minh Thành nhỏ giọng hỏi: "Anh thành thật nói cho em biết, thật sự không có việc gì sao?"

Cố Di Gia mím môi không nói gì.

Trần Ngải Phương nghe xong, tâm trạng không khỏi có chút mất mát, bởi vì cô ấy nghĩ đến, trước kia Cố Minh Thành cũng chấp hành nhiệm vụ như vậy, đoán chừng là về sau cũng sẽ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận