Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 909: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 4

"Mấy người thân kia của đoàn trưởng Dương thật sự không biết nói lý." Cố Di Gia nhíu mày, trách không được bọn họ không muốn nuôi ba đứa con của đoàn trưởng Dương.

Có điều với tính cách như thế, nếu để ba đứa nhỏ ở lại đó thì chắc chắn cũng không thể sống tốt được.

Bọn họ không nuôi cũng coi như một chuyện tốt.

Vẻ mặt Phong Lẫm buồn bã, yên lặng không nói gì.

Trước khi về quê của lão Dương anh cũng không nghĩ mọi chuyện lại như vậy. Nếu không phải anh nghe thấy người trong thôn ở sau lưng bàn tán ba đứa nhỏ là sao chổi, cha mẹ liên tục chết đi, ai nuôi bọn nhỏ thì là rước phải xui xẻo, thậm chí còn có người âm thầm ăn hiếp ba đứa nhỏ. Nếu không vì thế anh cũng sẽ không quyết định dẫn bọn nhỏ về.

Anh và lão Dương là đồng đội, còn có tình cảm cứu mạng, sao có thể trơ mắt nhìn bọn nhỏ bị người ta bắt nạt?

Anh cúi đầu hôn cô một cái: "Gia Gia, thật xin lỗi vì không nói trước với em một tiếng đã dẫn bọn nhỏ về."

"Sao lại là không nói chứ, không phải anh đã nói anh trai nói với em sao?" Cố Di Gia nói.

Nếu anh ôm mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện về nói cô chăm sóc thì mới là làm cô đau đầu đấy.

Trong lòng anh có ngọn lửa đang bùng lên, cô gái trong lòng luôn có thể hiểu anh, xưa giờ đều luôn ủng hộ các quyết định của anh, ngoại trừ việc thích trêu chọc anh ra thì cô rất rất tốt.

Anh dẫn bọn nhỏ về chăm sóc một thời gian cũng không có nghĩa là sẽ luôn chăm nom bọn nhỏ, trước sau gì anh cũng sẽ thu xếp tốt thôi.

Phong Lẫm nghe xong không khỏi ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn cô.

Cố Di Gia biết ý của anh, cô cũng không phải người hẹp hòi, ba đứa nhỏ hiện giờ không có ai cả, anh lại không thể dẫn bọn nhỏ bôn ba bên ngoài. Hơn nữa, anh cũng chẳng có nhiều thời gian như vậy, thế còn chẳng bằng dẫn bọn nhỏ về đây.

Anh cô từng nói, vợ của đoàn trưởng Dương không cha không mẹ, được một bà cụ nhặt ve chai lượm về nuôi lớn, như thế thì không thể nào có người thân được.

Lúc anh đưa ba đứa nhỏ về quê của đoàn trưởng Dương thì đã gọi điện thoại cho Cố Minh Thành, thật ra cũng là muốn thông qua anh ấy chuyển lời cho cô. Nếu quả thật có chuyện gì ngoài ý muốn thì anh cũng sẽ không thể mặc kệ ba đứa nhỏ.

Một lúc lâu sau, Phong Lẫm đè nén rung động trong lòng xuống, anh nói: "Lúc quay về anh đã nhờ người tìm kiếm người thân bên phía mẹ của Dương Duệ rồi..."

Còn có một nguyên nhân nữa, ba đứa nhỏ vừa mới mất cha, lại bị người thân ghét bỏ, đang là lúc lo âu thấp thỏm, sau có thể nhẫn tâm vứt bỏ, mặc kệ bọn nhỏ không quan tâm chứ.

Quả nhiên, sau khi quyết định, anh gọi điện cho Cố Minh Thành, để anh trai cô chuyển lời lại cho cô.

Mấy đứa nhỏ này đã có thể tự chơi tự ăn cơm, chăm sóc bọn họ mấy ngày thật sự cũng không là gì.

Bà cụ nhặt ve chai là một bà cụ già không có con cái, mẹ góa con côi, sau khi nhận nuôi hai cô con gái, mặc dù nhà vô cùng nghèo, bà ấy vẫn cố gắng nuôi dưỡng và dạy dỗ bọn họ.

Cố Di Gia nói: "Em biết anh và đoàn trưởng Dương là đồng đội. Anh ấy thường xuyên gửi thịt bò khô cho chúng ta, em cũng đã nhận phần ân tình đó, anh dẫn bọn nhỏ về em không có ý kiến gì cả."

Khi bọn họ lớn lên, bà ấy còn cho hai cô con gái đi học.

"Đợi một chút!" Cố Di Gia ngắt ngang lời anh: "Vợ của đoàn trưởng Dương không phải trẻ mồ côi sao?"

Phong Lẫm vuốt ve mái tóc đen vương tán loạn trên gối sa tanh của cô, nói: "Chị dâu đúng là trẻ mồ côi, nhưng bà cụ nhặt ve chai kia không chỉ nhận nuôi một mình chị ấy mà còn có thêm một cô bé khác nữa. Mặc dù hai người họ không có quan hệ máu mủ, nhưng lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt, giống như chị em ruột vậy."

Lúc đó lão Dương đang chấp hành nhiệm vụ, tới khi anh ấy nhận được tin tức thì cũng đã mấy tháng sau rồi, không biết người đang ở chỗ nào.

Mấy năm nay hoàn cảnh của các giáo viên không tốt, đừng nói là hai vợ chồng em gái của vợ đoàn trưởng Dương đã gặp chuyện gì không may đấy chứ?

Nghe tới đó trong lòng Cố Di Gia căng thẳng.

"Sau này chị dâu thông qua người giới thiệu mà quen biết với lão Dương, sau đó kết hôn với anh ấy rồi theo anh ấy về Tây Bắc. Em gái chị ấy hình như gả tới Thượng Hải, nghe nói gả cho một thầy giáo..."

Sau đó cô nghe anh nói tiếp: "Cách đây ít năm, lúc thời buổi rối ren nhất, em gái và em rể của chị dâu gặp chuyện không may, nhưng lúc lão Dương nhận được tin tức này thì đã quá trễ. Bởi vì tình hình khi đó thật sự quá loạn, lão Dương tới tìm thì đã không còn tin tức của bọn họ nữa, mấy năm nay lão Dương và chị dâu vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bọn họ."

Hai cô gái không chịu thua kém ai, thành tích vô cùng tốt, cũng trưởng thành trở thành những đồng chí nữ ưu tú.

Trong lòng Cố Di Gia cảm thấy nặng trĩu: "Vậy bọn họ... Có còn sống không?"

"Chắc là còn sống." Phong Lẫm nói: "Anh đoán bọn họ đã bị chuyển đi, nhưng không biết bị chuyển xuống nơi nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận