Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 547: Chuẩn Bị Đón Tết 4

Lúc này lại có tiếng pháo nổ truyền từ xa tới, ông Hồ không khỏi quay đầu nhìn về hướng cổng một chút, vẻ mặt có hơi giãn ra.

Cố Di Gia như đang suy nghĩ việc gì đó: "Mấy năm trước ăn Tết đều khá yên tĩnh, không ngờ rằng năm nay lại có thể nghe thấy tiếng pháo."

Mặc dù cô tới từ tương lai, ở thời đại đó mùi vị của Tết đã nhạt đi rất nhiều, không còn cảm giác hay trải nghiệm như bây giờ, nhưng cũng quen với tập tục đốt pháo ăn mừng Tết đến.

Từ trí nhớ của nguyên chủ, cô biết mấy năm nay ăn Tết vô cùng quạnh quẽ, bất kể là trong thành phố hay ở nông thôn, đa phần đều rất yên tĩnh.

Ông Hồ cười nói: "Tình hình bây giờ tốt hơn so với mấy năm trước, tất nhiên cũng náo nhiệt hơn."

Lời này của ông ấy có ý khác, Cố Di Gia và Phong Lẫm đều hiểu cả.

Thật ra hai năm nay, tình hình bên ngoài đang lặng lẽ có sự thay đổi, nghe nói đã lần lượt có không ít người được sửa lại án xử sai, được đưa ra khỏi chuồng bò.

Ăn sáng xong ba người lập tức trở nên bận rộn.

Sau khi ông Hồ viết xong câu đối rồi, Cố Di Gia và Phong Lẫm mang một đôi câu đối sang chỗ Cố Minh Thành.

Cố Di Gia nói: "Anh cả, đây là câu đối ông nội Hồ viết, anh và Bảo Sơn dán lên nhé."

Chữ lớn của ông Hồ có khí thế hào hùng, Cố Di Gia nhìn vào cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cô nhịn không được nói: "Ông nội Hồ, chữ của ông đẹp quá, có thời gian cháu muốn học viết bút lông với ông."

Lúc Cố Di Gia tới, cửa chính đã được mở ra, lúc cô đi vào trong, Cố Minh Thành cùng với hai đứa nhỏ đang quét tước dọn dẹp, Trần Ngải Phương ở trong bếp làm khâu nhục.

Phong Lẫm cắt giấy, Cố Di Gia mài mực, ông Hồ thì chắp tay sau lưng đi vòng vòng trong phòng giống như đang quyết định cái gì đó.

Cố Di Gia cười đáp lời một tiếng.

Chủ yếu là vì ông Hồ muốn viết câu đối.

Trước đó cô cũng đã dặn anh ấy rằng câu đối nhà bọn họ năm nay do ông Hồ viết, cho nên anh ấy cũng không tìm người viết giúp.

Tới khi giấy bút đều đã chuẩn bị xong rồi ông Hồ mới bắt đầu viết câu đối.

Trong bộ đội, đại đa số câu đối đều do mỗi nhà tự cắt giấy đỏ, rồi cầm đi nhờ lãnh đạo giúp đỡ viết, năm nay bọn họ có ông Hồ ở đây nên quyết định để ông ấy viết.

Hôm nay là giao thừa, trong khu nhà tập thể có không ít nhà ở lại ăn Tết. Trên đường đi bọn họ có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay lượn trong không khí, nhiều nhất vẫn là mùi thịt, thơm tới nỗi nước bọt cũng muốn chảy ra, mấy đứa nhỏ thèm ăn nên chẳng chạy ra ngoài chơi mà không ngừng chui vào trong nhà bếp để ăn vụng.

Bảo Hoa chạy tới, kéo Cố Di Gia hỏi: "Cô út, truyện tranh ngắn mới tới chưa ạ?"

Ông Hồ cười gật đầu, nếu có cơ hội, còn thêm con cháu muốn học, tất nhiên ông ấy tình nguyện dạy.

"Còn chưa có." Cố Di Gia xoa xoa đầu cô bé: "Mỹ Di không mang tới, có khi hôm nay dì ấy mới về, mai lúc cô tới nhà dì ấy chúc Tết sẽ hỏi giúp con một chút."

Trần Ngải Phương bưng một bát khâu nhục ra nói: "Gia Gia, tối nay em và ông nội Hồ qua dùng cơm, đừng quên đó."

Năm nay và năm ngoái không khác gì mấy, Phong Lẫm và Cố Minh Thành là đoàn trưởng, cần phải làm sủi cảo với các binh lính ăn Tết tại quân đội, cùng bọn họ ăn cơm tất niên. Tới lúc đó trong nhà chỉ còn Cố Di Gia và ông Hồ, còn không bằng tới nhà họ Cố ăn cơm, như thế này sẽ náo nhiệt hơn một chút.

Ăn cơm trưa xong, Cố Di Gia như thường lệ về phòng ngủ trưa một giấc, sau khi tỉnh giấc, cô nhìn sắc trời rồi cùng với ông nội Hồ đi qua nhà họ Cố.

Sau khi dán câu đối xong, thấy thời gian không còn sớm nữa, Phong Lẫm bắt đầu nấu cơm trưa.

"Vâng, cảm ơn chị dâu." Cố Di Gia ngọt ngào nói.

Sau khi đưa câu đối xong, lại nói chuyện thêm một lát, bọn họ quay về nhà mình dán câu đối.

Cơm trưa vẫn ăn tại nhà bọn họ.

Bảo Hoa rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Đoàn trưởng Phong đưa bọn họ tới nhà họ Cố rồi đi ra ngoài chung với Cố Minh Thành.

Lúc này Trần Ngải Phương và hai đứa nhỏ đang làm sủi cảo, Cố Di Gia và ông Hồ cũng tới giúp đỡ, gói khá nhiều sủi cảo.

Trần Ngải Phương để lại một ít sủi cảo để ăn vào hôm nay, còn lại đều bỏ vào trong rổ tuyết trong sân để đông lạnh, cô ấy vừa làm vừa nói: "Ăn tối xong rồi hai người lại cầm một ít sủi cảo về nhà ăn."

Cố Di Gia lấy hồ dán câu đối ra, hai người một đứng trên ghế, một ở phía dưới đưa câu đối.

Trần Ngải Phương cười liếc mắt nhìn cô một cái, cô ấy nhận ra sau khi cưới chồng, tinh thần Cố Di Gia càng ngày càng tốt, trong lòng cô ấy vui sướng biết bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận