Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 592: Có Phải Cô Lại Bị Đoàn Trưởng Phong Coi Thường Không? 1

Sau khi dùng xong bữa tối ở nhà anh trai chị dâu, họ ngồi nói chuyện thêm một lúc, mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài tối hẳn thì hai người mới đi về nhà.

Trong sân ở đây không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng le lói từ những ngôi nhà ở ven đường hắt ra.

Một tay Phong Lẫm cầm đèn pin, tay còn lại nắm chặt tay cô, đề phòng cô không cẩn thận vấp phải cục đá ven đường.

Nhiệt độ ban đêm của trời mùa xuân giảm mạnh, gió đêm thổi qua, khá lạnh lẽo.

Cố Di Gia kéo quần áo trên người lại, nói: "Chúng ta mau về nhà thôi, gió đêm lạnh quá."

Phong Lẫm liếc nhìn cô một cái, đưa đèn pin cho cô cầm, một tay bế cô lên, sải bước về phía trước, thoạt nhìn trông rất nhẹ nhàng.

Cố Di Gia hơi sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh, cười khanh khách hỏi: "Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

"Anh ôm vợ mình cũng không phải phạm pháp, sợ gì chứ?" Đoàn trưởng Phong vẻ mặt thờ ơ: "Huống chi, bây giờ đã khuya rồi, bên ngoài cũng không có người qua lại."

Hôm nay lúc nhìn thấy cô mua bút, anh tưởng cô mua cho mình, nhưng không ngờ đó là quà cho anh.

Bởi vì những lời này, trong lòng anh bỗng dưng trở nên mềm mại.

Cố Di Gia đáp lại một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, đưa cây bút máy cho anh: "Anh Lẫm, tặng anh cái này."

"Đương nhiên là có rồi!" Cố Di Gia thản nhiên nói: "Anh trai và chị dâu đều có, đoàn trưởng Phong sao có thể không có được chứ?"

Cuối cùng, cô lấy chiếc bút mới mua ra, vuốt ve những đường nét hoa văn trên đó, rồi mang vào bếp.

Phong Lẫm mỉm cười: "Được, chờ em nuôi anh."

Quả nhiên, cho đến khi họ đến trước cửa nhà, cũng không có ai đến vây xem.

Phong Lẫm ôm cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối tung của cô, anh cảm thấy cô gái trong lòng mình vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến anh khó có thể buông tay.

Phong Lẫm đang nhóm lửa, thấy cô lại gần liền nói: "Gia Gia, nước sắp được rồi, em có muốn tắm không?"

Sau khi về nhà, Phong Lẫm đi đun nước cho cô tắm, còn Cố Di Gia thì về phòng sắp xếp lại những thứ cô mua được hôm nay ở trên huyện, rồi đem giấy bút cất vào phòng làm việc.

Anh ngước mắt lên nhìn cô: "Anh cũng có quà sao?"

Tắm rửa xong, sau đó lại ngâm chân xong xuôi thì đêm cũng đã khuya.

Phong Lẫm cụp mắt xuống, nhìn thấy cây bút máy, thoáng sửng sốt.

Hôm nay cô không ngủ trưa, nên giờ rất buồn ngủ, lúc này hai mắt Cố Di Gia đã không thể nào mở ra được nữa, mơ màng ngã xuống giường, ý thức lập tức rơi vào trạng thái mơ màng hôn mê.

Cố Di Gia không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng anh bị cảm động, không khỏi mỉm cười: "Có phải anh thấy rất cảm động không? Hiện tại em đã có thể kiếm tiền rồi, anh chuẩn bị chờ ngày em nuôi anh đi."

Nhìn bộ dáng anh vui vẻ như vậy, Cố Di Gia cảm thấy, vợ chồng thỉnh thoảng cũng cần tặng quà cho nhau, như vậy mới có cảm giác mới mẻ, về sau cô phải thường xuyên tặng quà cho đoàn trưởng Phong mới được.

Cố Di Gia ngơ ngác nhìn anh.

Cố Di Gia tỉnh lại ngay lập tức, cô bật dậy, không dám tin hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Thân thể của em..."

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô mơ hồ đáp lại một tiếng, vô thức tiến về phía anh cọ qua cọ lại.

Nhưng nếu sáng sớm đi theo anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng... Ngẫm lại thời gian rời giường thường ngày của đoàn trưởng Phong, cô từ chối.

"Gia Gia."

"Gia Gia?" Đoàn trưởng Phong sờ sờ mặt cô, sao mắt nhìn đăm đăm vậy?

Cố Di Gia lấy lại tinh thần, chần chờ rồi nói: "Cái này... Không tốt lắm đâu?"

Trong lòng Cố Di Gia tràn đầy phản kháng chìm vào giấc ngủ.

Đoàn trưởng Phong nói: "Bắt đầu từ ngày mai, em cùng anh đi tập thể dục buổi sáng, anh sẽ cùng em..."

"Không thành vấn đề, có thể bắt đầu từ cái đơn giản nhất, anh đã hỏi qua ông Hồ, anh sẽ tùy thời quan sát, trước tiên xác định được mức độ vận động phù hợp với em, chúng ta có thể từ từ thực hiện..."

Cố Di Gia nghe không nổi nữa, cô ngã trở lại lên giường, lấy chăn che đầu lại, làm như không nghe thấy.

Đương nhiên cô biết rằng tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, cô đều nghiêm túc tập luyện các bài tập thể dục, không hề ngồi yên bất động cả ngày.

Đoàn trưởng Phong kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Bây giờ thời tiết đã ấm lên, từ nay về sau em cùng anh thể tập thể dục buổi sáng, thân thể vận động nhiều thì mới khỏe được."

"Sao lại không tốt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận