Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 992: Hòn Vọng Phu Gia Gia 2

Phong Bắc Thần hẹn Cố Di Gia và Bảo Sơn đến thư viện đọc sách.

Chỉ là khi cô bé nhìn thấy bên ngoài tuyết bắt đầu rơi thì lại bảo Cố Di Gia đừng đi: "Cháu với Bảo Sơn đi là được rồi ạ, thím út muốn đọc sách gì, cháu sẽ mượn về giúp thím."

Cố Di Gia cũng không muốn ra ngoài vào ngày tuyết rơi dày như vậy, cô không muốn lại bị bệnh nữa, nên đã nhờ hai người mượn cho cô cuốn sách tiếng Đức về.

Khi hai người rời đi, cô lập tức cuộn mình trên giường rồi bắt đầu tô vẽ tranh.

Túi chườm nóng được nhét kỹ trong chăn, tuy không ấm áp bằng cơ thể ấm như bếp lò của đoàn trưởng Phong, nhưng ấm ít còn hơn không.

Sau khi Phong Bắc Thần mượn được sách về cho cô, Cố Di Gia ngồi đọc sách, cuối cùng cũng miễn cưỡng chuyển rời được sự chú ý của cô.

Đến tận lúc trước Tết, cuối cùng cũng đến ngày Phong Lẫm và Cố Minh Thành đến thủ đô, mọi người trong nhà đột nhiên đều ngồi không yên.

Sáng sớm hôm nay, Trần Ngải Phương đã dẫn Bảo Sơn đi chợ mua thức ăn.

Ở đây có nhiều người, hai người ở đây có lẽ sẽ vui vẻ hơn nên bọn họ không ép các cô phải về ngay khi được nghỉ.

"Khi nào chú út và thím út về thì chị cũng về." Phong Bắc Thần cười híp mắt và nói, cô ấy quyết định sẽ làm cái đuôi theo sau chú út và thím út.

Mặc dù đã được nghỉ, nhưng Cố Di Gia và Phong Bắc Thần vẫn chưa quay về bên khu tập thể.

Cô bé chơi rất thân với Phong Bắc Thần, tuy Phong Bắc Thần lớn tuổi hơn cô bé rất nhiều, nhưng Phong Bắc Thần lại có phong thái của một người chị lớn, nên mấy đứa trẻ nhỏ đều thích chơi với cô ấy.

Bảo Hoa nói: "Không sao cả, đây cũng là nhà của cô út và dượng út mà, bọn họ muốn ở đâu đều được hết."

Ăn sáng xong, cô lập tức xắn tay áo lên định nấu cơm giúp chị dâu.

Bảo Hoa cũng cần mẫn dọn dẹp nhà cửa, cô bé nói rằng muốn chào đón cha và dượng út về nhà ăn Tết.

Khi Trần Ngải Phương và Bảo Sơn mua thức ăn về thì Cố Di Gia cũng tỉnh lại.

Trong thâm tâm của cô bé, dù ở nơi đâu, chỉ cần mọi người ở bên nhau thì đó chính là nhà.

Phong Bắc Thần nghe xong mà cười không ngừng: "Đến khi đó, chú út chị và thím út sẽ cùng về chỗ ông bà nội chị rồi, sẽ không ở đây ăn Tết đâu."

Bảo Hoa hỏi cô ấy: "Chị Thần Thần, khi nào chị về nhà bà nội Quản vậy?"

Cố Di Gia biết mình không giúp đỡ được gì nên đành phải từ bỏ.

Lý do cũng rất đơn giản, Tư lệnh Phong và Quản Tễ đều là người bận rộn, cả ngày hai người đều không ở nhà, bọn họ cũng không có thời gian ở cùng các cô, chi bằng để các cô ở đây đợi.

Thời gian từng chút từng chút qua đi.

Nghĩ đến hôm nay đoàn trưởng Phong sẽ tới thủ đô, mà tối hôm qua cô đã phấn khích đến mức tận khuya mới ngủ, bởi vậy mà hôm nay dậy muộn.

Trần Ngải Phương đuổi cô ra ngoài: "Đi đi đi, ở đây không cần em đâu! Với lại bây giờ còn sớm, chỉ cần hầm canh thịt cừu trên lửa nhỏ trước, còn những cái khác chưa vội, buổi chiều mới nấu cũng không muộn."

Cố Di Gia đành phải lên lầu để chơi cùng thằng bé.

Cố Di Gia vừa định nói rằng mình không mệt thì đã nghe thấy chị dâu kêu lên: "Nguyên Bảo, tới đây dẫn cô út con đi chơi nè."

Cơm nước xong xuôi, Cố Di Gia lại ra ngoài mái hiên nhìn ngó.

Cố Di Gia đứng trước mái hiên, nhìn lên trời tuyết và lẩm bẩm: "Khi nào hai người bọn họ về đến đây nhỉ? Tàu hỏa chắc sẽ không bị trễ giờ chứ?"

Nếu một ngày nào đó có một chàng tiên xinh đẹp như thím út cũng mỏi mắt chờ mong Phong Bắc Thần như thế, vậy dù có xa cách mấy thì cô ấy cũng sẽ sẵn sàng chạy về như chú út mình.

Đến khi trời sẩm tối, Cố Di Gia đứng ngồi không yên muốn chạy ra ngoài, chỉ là bên ngoài lúc ngày tuyết đang rơi, mọi người đều không dám để cho cô ra ngoài, nếu lỡ bị cảm lạnh thì cũng không phải chuyện đùa .

Khi trời tối, Trần Ngải Phương vẫy tay bọn trẻ tới ăn cơm.

"Chị đã để lại ít đồ ăn cho bọn họ rồi, chúng ta ăn trước đi, không cần chờ bọn họ." Trần Ngải Phương múc một bát canh thịt cừu cho con trai út rồi đưa cho thằng bé một cái bánh bao bột ngô để thằng bé tự gặm.

Nghe thấy vậy, Trần Ngải Phương và Bảo Sơn đều buồn cười.

Trần Ngải Phương thấy cô đi tới đi lui mà lo cô sẽ ngất xỉu: "Cho dù tàu hỏa không trễ giờ thì cũng phải bảy tám giờ tối mới đến nơi, nếu như trễ giờ thì có khi phải kéo dài đến nửa đêm! Bất kể họ về lúc nào, thì dù sao cũng không phải bây giờ! Được rồi, em cũng đừng đi lại nữa, vào nghỉ đi."

Trên người cô mặc quần áo rất dày, trùm trên đầu bằng mũ áo lông và quấn mình như cái bánh chưng, mặc dù thỉnh thoảng có một vài bông tuyết rơi xuống mặt nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng ngại.

Nhìn thấy cô như vậy, Bảo Hoa không nhịn được mà nói: "Cô út sắp thành hòn vọng phu rồi."

Phong Bắc Thần tỏ vẻ bất bình: "Cũng không biết kiếp trước chú út cháu có giải cứu thế giới để lấy được một nàng tiên xinh đẹp như thím út không nữa."

Nguyên Bảo vừa cầm khẩu súng gỗ do chính anh trai làm cho mình vừa vui sướng chạy tới và ôm chặt Cố Di Gia: "Cô út ơi, đi chơi đi -"

Mọi người cũng đói bụng rồi lần lượt ngồi xuống ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận