Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 687: Bị Ném Phân Lên Người 4

Buổi chiều sau khi tan học, đám nhỏ lại cùng tụ tập một chỗ.

Tam Hoa về nhà trước một chuyến, sau khi biết Mã Xuân Hoa vẫn chưa về, cô bé chạy tới báo cáo cho Bảo Hoa, đám Chu Vệ Tinh xoa xoa tay trông rất phấn khích.

"Không ngờ cô ta lại ở bên ngoài chơi cả ngày, chúng ta cứ ngồi đây chờ, kiểu gì cũng chờ được tới khi cô ta về."

Một đám con nít cũng không về nhà làm bài tập, dù sao cũng đã có sẵn lý do, bọn nhỏ nói muốn ra chỗ bàn đá cùng nhau làm bài tập chung, mọi người làm chung mới có không khí.

Vì thế Bảo Hoa còn đặc biệt dẫn mọi người đi rêu rao, lộ mặt một chút, nếu có ai hỏi thì bọn họ sẽ khéo léo nói ra chỗ bọn họ sẽ làm bài tập chung. Dù sao thì chúng cũng là những đứa trẻ ngoan.

Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, đám trẻ con lại trốn vào trong bụi gai mà Chu Vệ Tinh phát hiện, vừa trò chuyện ríu rít vừa chờ đợi thời cơ.

Người lớn tan làm tương đối sớm, khi bọn nhỏ trốn vào bụi gai thì đa số mọi người đều đã về tới nhà, trên đường chẳng có mấy người qua lại, con đường lúc này trông có vẻ trống vắng.

Sau đó không bao lâu, có đứa nhỏ mắt tinh, nhìn thấy có người đi tới.

Bảo Hoa nhíu mày nói: "Các cậu ném xa một chút, đừng để dính tay."

Tập thể này của bọn họ khác biệt với những tập thể khác, nhóm khác đều là nam chơi với nam, nữ chơi với nữ, chỗ bọn họ vì người đứng đầu là Bảo Hoa, cho nên bé trai bé gái chơi chung với nhau cả.

Đám con trai ở đây sôi nổi gật đầu: "Để nhịn ra nó ngày hôm nay tớ còn chưa đi nhà cầu đâu."

Đám con trai nhanh chóng cam đoan sẽ ném thật xa.

Tam Hoa nhìn qua khe hở của bụi gai, gật đầu nói: "Là cô út của tớ!"

Bảo Hoa ngồi xổm ở đằng trước, nhìn chằm chằm ra ngoài, cô bé thấy đối phương càng lúc càng tới gần, rồi đi ngang qua khóm bụi gai, cô bé nhanh chóng quyết định, nói: "Ném đi!"

Đứa nhỏ đó nhanh chóng nói: "Mọi người nhìn xem, kia có phải người phụ nữ xấu xa đó không?"

"Được rồi, mọi người nhỏ giọng một chút, đừng để cô ta nghe thấy." Bảo Hoa nói mọi người im lặng.

Chu Vệ Tinh hừ một tiếng: "Người phụ nữ xấu này dám bắt nạt dì Gia Gia, hôm nay sẽ cho cô ta đẹp mặt! Tớ đã chuẩn bị đồ tốt cho cô ta rồi, vừa mới ra đấy, vẫn còn mới."

Thật ra đám trẻ con ở đây chẳng có mấy đứa nhận ra Mã Xuân Hoa, bọn nhỏ nháo nhác nhìn về phía Tam Hoa, ai kêu người phụ nữ xấu đó là cô út của Tam Hoa chứ.

Mấy bé gái khác cũng ào ào nói: "Đúng đấy, nếu mà dính vào tay thì bọn tới không chơi với mấy cậu nữa."

Mã Xuân Hoa thét lên một tiếng: " Cái gì thế này?"

Đám con gái cảm thấy vô cùng buồn nôn, nếu không phải lần này bọn họ làm chuyện này là để trút giận thay cho dì Gia Gia thì bọn họ không có muốn chơi với đám con trai này.

Khi cô ta ngửi được mùi hôi thối trong không khí, ý thức được đó là gì thì đầu óc muốn hỏng luôn, cô ta tức giận quay lại hét to lên: "Là ai? Cút ra đây cho tao!"

Cả đám con nít đều im lặng, đồng thời ngừng thở.

Mấy cậu bé thò người ra ngoài, rồi cầm túi đựng đồ vật kia ném ra ngoài, có một vài túi rớt xuống đất, nhưng cũng có một vài túi quăng trúng người Mã Xuân Hoa, một ít rớt trên lưng cô ta, một ít ở trên cổ, thêm một ít trên tóc.

Cả đám liên tục gật đầu, ngoan tới đáng kinh ngạc, chỉ có từ trong đôi mắt như đang phát sáng của bọn họ để nhìn ra vừa rồi bọn họ đã làm chuyện xấu gì đó.

Vì để người khác không biết chuyện này có liên quan tới bọn họ, đám Bảo Hoa còn đi vòng một đường khác, sau đó quay lại chỗ bọn họ hẹn làm bài tập, mọi người lấy sách vở ra, ngoan ngoãn bắt đầu làm bài.

Không phải chỉ là một ông cụ mới vừa gặp mặt thôi sao, sao lại hỏi những vấn đề đó?

Cô ta nhe nanh múa vuốt mà xông tới, cũng không thèm quan tâm xem bụi gai tươi tốt kia có nhiều gai nhọn hay không, mà xốc tay vào vén bụi cây ra, muốn bắt người.

Bảo Hoa dặn dò mọi người: "Nếu có ai tới hỏi thì mấy cậu cứ nói là sau khi tan học bọn mình đã hẹn nhau tới đây làm bài tập, có biết không?"

Lúc mà cô ta xoay người thì mấy đứa con trai đã lại lần nữa chui vào trong bụi gai.

Sau khi rời khỏi nhà họ Doãn, Cố Di Gia hơi trầm ngâm.

"Gia Gia?" Phong Lẫm nhìn cô: "Em sao thế?"

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn anh, hít một hơi rồi nói: "Anh Lẫm, lúc nãy, ông cụ Doãn, ông ấy... Anh nói xem có phải ông ấy đã từng gặp ai đó trông giống như em nên mới hỏi em những vấn đề đó không?"

Nhưng những đứa nhỏ kia dưới sự chỉ huy của Bảo Hoa đều đã bỏ chạy cả rồi.

Cho dù ông ấy là bậc cha chú có quan hệ thân thiết với nhà họ Phong, cũng không nên hỏi cháu dâu như cô những chuyện như thế mới đúng.

Phong Lẫm nói: "Thái độ của ông cụ Doãn đúng là hơi kỳ lạ... Không sao đâu, nếu có thời gian rảnh anh sẽ hỏi lại Doãn Kiến Thành."

Cố Di Gia gật đầu, trong lòng vẫn chứa đầy tâm sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận