Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 285: Đoàn Trưởng Phong Dỗ Dành 2

Đột nhiên, Trần Ngải Phương nghĩ đến gì đó, nói: "Gia Gia, dạo này chị làm một ít tương ớt, chắc cũng sắp được rồi, nghe nói đoàn trưởng Phong thích cái này, em cầm một lọ đưa cho cậu ấy."

Cô ấy đi vào phòng bếp lấy một bình thủy tinh đựng tương ớt, đưa cho cô.

Cố Minh Thành biết rõ ý của vợ mình, cũng không nói gì cả, vờ như không thấy.

Cố Di Gia sửng sốt, sau đó nói "ồ", rồi thất thần bước ra ngoài.

Mới ra cửa, một trận gió thu thổi đến, Cố Di Gia bị gió thổi làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn cây bạch quả rực rỡ ánh vàng trước cổng lớn ở đại viện bắt đầu rụng lá.

Hiện tại đang là chiều tối, đến giờ nấu cơm, nhà nhà đều đang bận rộn.

Nhưng trên đường vẫn có người, khi nhìn thấy Cố Di Gia đều chào hỏi cô, hoặc nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần nghiên cứu.

Dù là quen biết hay không quen biết, chỉ cần chào hỏi, Cố Di Gia đều lễ phép mỉm cười lại.

Cố Di Gia và Trương Quế Lan đứng trò chuyện một lúc, sau đó ôm bình tương ớt rời đi.

Cố Di Gia: "..."

Trong khu tập thể này, không biết có bao nhiêu người ghen tị ăn không ngon ngủ không yên.

Vừa đến cửa, cô còn chưa kịp thuyết minh lý do đến, chiến sĩ gác cổng đã nói: "Ngài đến tìm đoàn trưởng Phong đúng không, tôi đi gọi anh ấy ngay đây."

Trương Quế Lan cười nói: "Ngải Phương làm tương ớt ăn rất ngon, rất hợp ăn với cơm."

Nhìn thấy Cố Di Gia, khuôn mặt lạnh lùng của anh mới dịu lại một chút, chạy lên hỏi: "Chờ lâu chưa?"

Cô cũng gặp được người nhiệt tình, còn hỏi: "Gia Gia, em đi đâu vậy?"

Đoàn trưởng Phong đến rất nhanh, đôi chân dài của anh rất có ưu thế, bước đi hiên ngang, một bước của anh bằng hai bước của người ta.

Cô ấy vừa nói, vừa nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng tấm tắc khen ngợi, em gái của đoàn trưởng Cố quá đẹp, giống như tiên nữ, thảo nào đoàn trưởng Phong chưa cảm mến ai lại rung động với Cố Di Gia.

Cố Di Gia nhìn lại, phát hiện là vợ của doanh trưởng Liễu trung đoàn 3, cười nói: "Chị Trương, chị dâu em bảo em đi đưa tương ớt cho đoàn trưởng Phong."

Đi ra khỏi khu tập thể, cuối cùng cũng không có người chào hỏi cô, cô lại bắt đầu ngẩn người, chậm rãi đi đến ký túc xá của sĩ quan độc thân.

Vị chiến sĩ nhỏ tuổi đỏ mặt, vội vàng xua tay, nói: "Lần trước ngài từng đến tìm đoàn trưởng Phong, tôi là Chiến Cương, tôi biết ngài là người yêu của đoàn trưởng Phong."

Nhưng mà theo của Trương Quế Lan, ghen tị cũng vô dụng, trừ khi con gái hoặc em gái, cháu gái có thể đẹp như em gái của đoàn trưởng Cố, còn học cấp 3, nếu không ghen tị cũng chả làm được gì.

Người yêu của đoàn trưởng Phong rất đẹp, chỉ cần gặp mặt một lần, tuyệt đối sẽ không quên được.

Chiến sĩ nhỏ tuổi đi theo anh phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.

"Không lâu." Cố Di Gia mỉm cười, sau đó quay lại cảm ơn chiến sĩ đi thông báo giúp.

Nghe vậy, Cố Di Gia đồng ý, yên lặng đi theo anh vào trong.

Phong Lẫm cảm ơn chiến sĩ kia, nhận lấy lọ tương ớt trên tay cô, muốn dẫn Cố Di Gia đi vào ký túc xá.

Nghe vậy, Cố Di Gia vô thức muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt không buông.

Nhưng ở trong lòng mấy chiến sĩ này, cô là người yêu của đoàn trưởng Phong, tuổi lớn hay nhỏ cũng là chị dâu, nếu không phải còn chưa kết hôn, bọn họ còn phải gọi chị dâu.

Vốn dĩ cô có chút không yên lòng, đột nhiên bình tĩnh lại.

Cố Di Gia thấy tuổi của chiến sĩ cũng xấp xỉ tuổi mình, lại bị cậu ta gọi bằng xưng hô kính trọng, nên thấy không quen.

Khi đi đến góc không có ai chú ý, đột nhiên anh duỗi tay kéo cô về phía anh.

Dọc đường đi, bởi vì gió quá to, nhiệt độ cơ thể của cô vốn thấp, bị gió thổi qua nên tay cô lạnh như băng, Phong Lẫm nắm chặt tay, giống như bị lò sưởi bao vây, làm cô cảm thấy rất thoải mái.

Cô nhìn chằm chằm anh, hai mắt sáng lấp lánh, cảm thấy hình như cô lại thích đoàn trưởng Phong hơn rồi.

Cho nên dùng xưng hô kính trọng cũng không sai.

Cô nhìn anh, cố gắng làm mình bình tĩnh, nói: "Thân thể của em không tốt, từ trước đến nay nhiệt độ cơ thể rất thấp."

Phong Lẫm không nói gì, nắm tay cô đi vào ký túc xá của anh.

Sau khi đi vào ký túc xá, Cố Di Gia còn chưa kịp ngắm nhìn ký túc xá của anh, một cái tay khác của cô cũng bị anh cầm lấy. Tiếp theo anh khép hai tay của cô lại nằm gọn trong lòng bàn tay của mình, chà xát, như muốn xoa ấm tay của cô.

Thấy cô có chút chần chờ, anh nói: "Bên ngoài gió to, đi vào ký túc xá đi, lát nữa anh đưa em về."

Phong Lẫm lại hoảng sợ, nhíu mày hỏi: "Sao tay em lại lạnh như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận