Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 593: Có Phải Cô Lại Bị Đoàn Trưởng Phong Coi Thường Không? 2

Ngày hôm sau, tiếng kèn vang lên, cô bị đoàn trưởng Phong đánh thức.

Bởi vì hiếm khi dậy sớm như vậy, Cố Di Gia cảm thấy cả người buồn ngủ không chịu được, rúc vào trong chăn không chịu dậy, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Em ngủ thêm một chút, khi nào tỉnh ngủ, em sẽ tập thể dục buổi sáng sau..."

Đoàn trưởng Phong là người rất nguyên tắc, một khi đã hạ quyết tâm, thì nhất định sẽ làm.

Anh nói sẽ cùng cô tập thể dục buổi sáng thì chắc chắn sẽ tập thể dục buổi sáng, sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh không hỏi gì mà bế thẳng cô lên, rồi lấy quần áo mặc vào giúp cô.

Trong lúc Cố Di Gia mơ màng thì cô bị anh mặc xong quần áo, sau đó ôm ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô tỉnh cả ngủ.

Cố Di Gia mở to mắt, ngơ ngác nhìn sắc trời còn chưa sáng hẳn, thống khổ nói: "Sớm như vậy..."

"Không còn sớm nữa, tập thể dục buổi sáng xong trở về vừa lúc có thể ăn bữa sáng." Thấy cô vẫn buồn ngủ, anh lại nói: "Chờ ăn xong bữa sáng, em có thể trở về tiếp tục ngủ."

Mặc dù Cố Di Gia không tình nguyện, nhưng cũng không thể chống lại yêu cầu của đoàn trưởng Phong, chỉ có thể thở dài, chậm rì rì mà chạy.

Cố Di Gia trả lời: "Hâm mộ không có nghĩa là muốn học."

Vừa bước ra ngoài, lại một cơn gió lạnh thổi tới.

Anh động viên nói: "Không phải em luôn hâm mộ mẹ anh đến tuổi này vẫn rèn luyện cơ thể hay sao? Kỳ thực em cũng có thể học hỏi bà ấy mà."

Chiếc khăn ấm đắp lên mặt, khiến cơn buồn ngủ của cô vơi đi đôi chút.

"Không sao chứ?" Phong Lẫm lo lắng hỏi.

Cố Di Gia: "..." Ăn sáng xong ai còn muốn ngủ tiếp nữa? Này còn không bằng ngủ một hơi đến lúc tỉnh thì thôi.

Cô chạy rất chậm, nhưng Phong Lẫm lại không hề thúc giục, dường như anh đang chạy tại chỗ với cô.

Rửa mặt xong, Cố Di Gia gần như đã tỉnh lại, sau đó bị anh lôi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Phong Lẫm bế cô vào phòng khách, đi lấy nước cho cô rửa mặt.

Đoàn trưởng Phong ở bên cạnh cô, nhìn không giống như là cùng tập luyện, mà giống như là huấn luyện viên thì đúng hơn.

"Vậy thì chạy tiếp thôi."

Lúc này đã gần đến tết Thanh minh, nhiệt độ chênh lệch giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn, đối với cô mà nói, buổi sáng vẫn rất lạnh.

Cố Di Gia: "..."

Lúc này trời vẫn còn tối, xung quanh vẫn còn khá tối, Cố Di Gia chạy vội, không cẩn thận vấp phải cục đá ven đường, người chuẩn bị té ngã, thì được một cánh tay đỡ dậy.

Cố di gia: "Không có việc gì."

Cô không thể không dừng lại.

Cố Di Gia chạy một lát, hô hấp dần trở nên gấp gáp, thân thể cũng trở nên nặng nề.

Cố Di Gia: "..."

Các cán bộ sống trong khu tập thể đều chọn đến giáo trường để tập thể dục buổi sáng, rất ít người sẽ ở khu vực sân viện tập thể dục.

Cô hoàn toàn không tin nổi, cô cảm giác như mình đã ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao giờ mới chỉ được có nửa tiếng vậy? Mặc dù vừa rồi lúc tập thể dục, ngoài việc chạy bộ, còn lại phần lớn thời gian là đi bộ, nhưng dù sao cũng được coi là tập thể dục phải không?

Bây giờ vẫn còn sớm, trong sân yên tĩnh, ngoại trừ các quân nhân và binh lính dậy sớm ra ngoài tập thể dục, hầu như không có ai nữa.

Phong Lẫm nắm tay cô nói: "Đừng dừng lại, đi chậm thôi."

Cố Di Gia được anh đỡ đi về phía trước, thoạt nhìn có chút uể oải, đột nhiên nói: "Anh đi cùng em thế này, vốn không thể tập thể dục được, không bằng anh qua bên kia đi, em tự chạy được mà."

Phong Lẫm rót cho cô một cốc nước ấm, bảo cô ngồi nghỉ, rồi vào bếp làm bữa sáng.

Vì vậy, cả hai người đều không gặp ai khi chạy tới đây.

Cô quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt hàm chứa tức giận, người đàn ông này quả thật quá nhẫn tâm mà.

Cuối cùng, đến khi Cố Di Gia mệt đến nỗi thở hồng hộc, rốt cuộc cũng được anh đưa về nhà.

Lúc này sắc trời đã sáng một chút, Cố Di Gia nhìn đồng hồ, bọn họ đi tập thể dục mới được hơn nửa giờ.

Cơ thể này chưa từng vận động quá nhiều, ở nhà tập thể dục nhịp điệu cũng không được tính, dù chạy chậm lại, nhưng cô vẫn cảm thấy khó thở.

"Không cần, anh chạy cùng em." Phong Lẫm kiên trì, đỡ cô đi một đoạn, rồi mới để cô tiếp tục chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận