Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 740: Rủ Nhau Có Thai 1

Cố Di Gia đã nhanh chóng sắp xếp xong những thứ cô muốn tặng cho cha mẹ chồng.

Tổng cộng có hai bộ quần áo mùa hè, một ít thổ sản vùng núi và đặc sản ở chỗ này cô mua được ở những người dân gần đây, lại thêm một ít thuốc bổ của đoàn trưởng Phong đưa.

Đúng là một đứa con có hiếu.

Cố Di Gia nhìn anh vẫn chỉ chuẩn bị thuốc bổ như mấy lần trước thì cảm thấy buồn cười không chịu được, nhưng cô cũng hiểu nên không làm anh khó xử nữa.

Cô đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết, cô chiếm vị trí trước sau đó nói đoàn trưởng Phong không thể gửi cái gì, cuối cùng anh vẫn cho rằng gửi thuốc bổ là tốt nhất.

Với lại, lần này hai người nhờ Phương Mỹ Di đưa qua nên cũng phải suy nghĩ đến chuyện cô ấy chỉ là một cô gái, sức lực có hạn, không thể chuẩn bị quá nhiều rồi bắt cô ấy xách theo nếu không sẽ làm cho cô ấy mệt mỏi.

Chờ Phương Mỹ Di quay lại nơi đóng quân, Cố Di Gia đã đưa gói đồ chuẩn bị sẵn cho cô ấy.

Trong gói hàng còn có hai lá thư, một tờ của cô và một tờ của đoàn trưởng Phong, lúc đoàn trưởng Phong viết thư, Cố Di Gia còn đặc biệt dặn anh không được viết một câu, phải viết đầy một trang giấy mới được.

Phương Mỹ Di tức điên, không hề nể mặt mà đá vào chỗ hiểm của người đàn ông kia một cái cho anh ta khỏi sinh con đẻ cái luôn, suýt chút nữa làm cho anh ta bị vô sinh.

Lúc ấy, Tống Nguyệt Mai vừa tức giận vừa áy náy. Không ngờ bà mối lại giới thiệu loại đàn ông có tâm tư ác độc này cho con gái của bà, cho nên Phương Mỹ Di cũng được yên ổn nửa năm, không bị mẹ mình bắt đi xem mắt nữa.

Những chuyện như kiểu xem mắt quan trọng nhất là xác suất, đôi khi có thể gặp được người phong độ. Nếu như cả hai không hợp thì cũng không quấy rầy, đôi bên cùng có lợi. Sợ nhất là gặp được loại đàn ông truyền thống, không phong độ nhưng lại tự cho mình có giá, cảm thấy con gái không nhìn trúng anh ta là do mắt bị mù, vẫn liên tục làm phiền.

Cuối cùng, Tống Nguyệt Mai còn phải ra mặt giải quyết chuyện này.

Phương Mỹ Di tùy tiện gật đầu: "Cũng được, tớ từ chối rồi nên người ta cũng không làm phiền nữa."

Không cưới không sinh, tuổi xuân lâu dài!

Mẹ chồng đã than vãn với cô mấy lần về việc đoàn trưởng Phong chỉ viết đúng một hàng mỗi lần viết thư làm cho bà ấy tức giận đến mức bỏ ăn.

Cố Di Gia thấy cô ấy có vẻ không thèm để ý thì chỉ biết lắc đầu.

Trong mắt cô ấy như vậy là thuận lợi rồi.

"Hôm nay, cậu xem mắt thuận lợi chứ?" Cố Di Gia quan tâm nên hỏi một câu.

Chuyện này ồn ào khá lớn, dù sao người đàn ông xem mắt với cô ấy cũng không phải là người dân bình thường, cha mẹ của anh ta đều là cán bộ.

Phương Mỹ Di được xem là gái lỡ thì trong khu tập thể.

Đặc biệt là Phương Mỹ Di còn có một người cha làm sư đoàn trưởng, người muốn móc nối mối quan hệ của sư đoàn trưởng rất nhiều. Trước kia, cũng có một lần cô ấy xem mắt không thành công nhưng người ta lại không từ bỏ, liên tục quấy rối Phương Mỹ Di. Thậm chí, anh ta còn đi đến chỗ làm việc của cô ấy đến làm phiền không những thế mà còn có ý định giở trò bậy bạ, xác nhận quan hệ trước để cô ấy không có cách nào từ chối được.

Vẻ ngoài xinh đẹp ngời ngời, năng lực làm việc rất giỏi, tính tình cũng tốt, còn có gia thế tốt như vậy...

Nếu là ở đời sau, việc Phương Mỹ Di ba mươi tuổi cưới chồng cũng không có ai nói gì, còn có nhiều người con gái khác lựa chọn không kết hôn, tự mình kiếm tiền rồi tiêu tiền, sống thoải mái cả đời, có tiền có thời gian rảnh, không có gánh nặng, không liên lụy ai, cuộc sống cực kỳ dễ chịu.

Tiếc là phụ nữ ở thời đại này mà không kết hôn sẽ bị mọi người nhìn với ánh mắt kỳ thị, qua tuổi hai mươi còn chưa cưới là gái lỡ thì rồi.

Nhưng chỉ cần cô ấy không cưới chồng thì những điều kiện tốt đó trong mắt người đời cũng chẳng có nghĩa lý gì, mọi người chỉ nhìn thấy cô ấy đã hai mươi lăm còn chưa kết hôn là một đứa con gái quá lứa lỡ thì, không gả đi được!

Phương Mỹ Di không thèm quan tâm chuyện hôm nay, cô ấy trò chuyện với Cố Di Gia vài câu rồi xách gói hàng rời khỏi.

Cố Di Gia đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận