Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 672: Đến Nhà Xuất Bản 5

Bây giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời tuy không gắt như buổi trưa, nhưng cũng có chút nóng.

Cố Di Gia ngồi ở sau xe, bởi vì người xung quanh ở trên đường khá đông, cho nên cô không có ôm vào thắt lưng của Phong Lẫm, cái tay yên phận vịn vào yên xe.

"Anh Lẫm, anh mệt không, có nóng không?"

Phong Lẫm đang đạp xe khóe môi hơi nhếch lên: "Không mệt, chỉ là hơi nóng thôi."

Cơ thể của người lính giống như cái lò lửa, mùa đông thì không sợ lạnh, nhưng lúc mùa hè sẽ cảm thấy nóng vô cùng, rất dễ đổ mồ hôi đầm đìa khắp người.

Cố Di Gia cười đáp: "Vậy đợi lúc xuống xe, em sẽ lau mồ hôi giúp anh!"

Chiếc xe đạp lao nhanh trên đường phố, đâm vào làn gió mát lạnh cuối xuân.

Cố Di Gia nhìn thành phố đang trôi ngược, đôi mắt sáng ngời, trong veo dường như đang phản chiếu những vết tích lịch sử chồng chất của thành phố này, thay đổi thành diện mạo như hiện tại.

Đợi Phong Lẫm đỗ xe, rồi hai người đi vào trạm thu gom phế liệu.

Ông lão nhướng mắt nhìn bọn họ, trong lòng hiểu rõ.

"Anh Lẫm vất vả rồi." Cô cười dịu dàng nói.

"Ông ơi, con muốn đến đây mua vài cuốn sách cũ về kê chân bàn." Cố Di Gia cười đầy dịu dàng nói, đồng thời đưa một bao kẹo sang.

Trạm thu gom phế liệu của thành phố rất nhiều, chỗ bọn họ đi là một trạm ở gần đây.

Ông lão đưa bọn họ đến rồi rời đi, cũng không quản bọn họ tìm như thế nào.

Cô không khỏi mím môi cười, cảm thấy vận mệnh của con người thật sự rất tuyệt vời không thể diễn tả được.

Lại đến để nhặt của à.

Lúc xe dừng lại, Cố Di Gia nhẹ nhàng xuống xe, nhìn gần đây không có ai, cầm khăn tay lau mồ hôi cho đoàn trưởng Phong.

Mấy năm trước, cô tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày cô sẽ sống trong thời đại này cùng với một nam nhân cao to anh tuấn đang đạp xe đạp, chở cô đi qua thành phố cũ của thời đại đó.

Trạm thu gom phế liệu rất lớn, người làm việc ở đây thì không nhiều, có một ông lão gác cổng, cầm chiếc quạt hương bồ chầm chậm, ung dung phe phẩy.

Cố Di Gia rất thích thái độ này của ông lão, quay đầu nói với Phong Lẫm: "Anh Lẫm, chúng ta nhanh chóng tìm thôi, xem có những sách gì."

Phong Lẫm trong lòng nóng bừng, nhưng biểu tình rất nghiêm túc: "Không sao."

Cô ấy thầm nghĩ về những cuốn sách cần tìm, ngoài sách Bảo Sơn cần ra, cô còn muốn tìm một vài sách học trung học phổ thông và tài liệu liên quan, đợi đến hai năm sau chỉ sợ những thứ này sẽ bị người ta tranh nhau giành giật.

Đối với loại việc này, ông ấy đã quen rồi, ông ấy nhận kẹo mà Cố Di Gia đưa cho, rồi đưa bọn họ vào nơi thu gom vật phẩm, chỉ vào đống đồ nói: "Này, các người xem thử, muốn cái gì thì lấy, rồi mang đến cho tôi cân sau là được."

Thật sự vô cùng chu đáo.

Cố Di Gia ngoan ngoãn đi sau người anh, nhìn đồ vật ở xung quanh được chất đống trên mặt đất, trong lòng cũng hiểu ra.

"Nơi đây vừa bẩn vừa lộn xộn, để anh tìm là được rồi, em đi theo anh." Làm sao anh có thể để vợ mình cào bới những thứ rác rưởi này được chứ.

Hai người bọn họ phát hiện mấy cuốn sách được xếp chồng lên nhau ở trong góc.

Trong thâm tâm của cô, Cố Di Gia vẫn hy vọng những bé gái trẻ tuổi đều có thể được đi học, được thi lên đại học, thay đổi vận mệnh của mình.

Thêm nữa, rất nhiều người cũng sợ sách có vấn đề, nếu như trong nhà có sách thì sẽ lập tức mang sách bán đi.

Cô muốn chuẩn bị nhiều chút, đến lúc đó nếu có người trong khu nhà tập thể cần đến thì có thể chia sẻ.

Cho dù thời đại nào cũng đều có người thông minh, đương nhiên là nhân viên làm trong trạm thu gom phế liệu này cũng không phải là đồ ngốc, có lẽ bọn họ sớm đã âm thầm giấu những đồ tốt đi rồi.

Tuy những người đó không biết đến khi nào thì những thứ đó trở nên có giá trị, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ giá trị của một vài thứ. Mặc dù hiện tại không thể lấy ra, nhưng không có nghĩa sau này hay là cả đời này không thể lấy ra, vậy thì cũng có thể để lại cho con cháu như vật gia truyền cũng được, nhỡ đâu ngày đó cần dùng đến thì sao?

May mà mục đích bọn họ đến đây không phải để nhặt của, nếu không thì chắc chắn đây là một chuyến đi vô ích.

Phong Lẫm nhìn cô vén tay áo lên, bất lực kéo cô lại.

Cố Di Gia lập tức chạy đến, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

Cuộc tìm kiếm này đã nhận được bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. So với vật dụng trong nhà, đồ cổ các loại thì những tập sách này vốn không ai thèm giữ, cũng không có ai quan tâm đến chúng.

Điều này cũng không có gì lạ, dù sao thời đại này người biết chữ thực sự không nhiều, đặc biệt là sau khi hủy bỏ kỳ thi đại học, rất nhiều người cho rằng đi học cũng vô ích, cho nên không cần bàn đến chuyện đi đọc sách.

Đúng vậy, trong mắt của Phong Lẫm, những thứ trong trạm thu gom phế liệu này đều là rác rưởi, chúng chất thành đống lộn xộn ở đây, trông không khác gì phế phẩm, vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận