Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 834: Tứ Hợp Viện 6

Nghe vậy chị Điền mới nở nụ cười: "Được được, trưa nay nhớ quay lại ăn trưa nhé."

"Trưa nay tụi em không về đâu chị, sẵn tiễn tụi em đi dạo một chút luôn ạ." Phong Lẫm nói: "Chị không cần nấu cơm cho tụi em đâu."

Chị Điền nghĩ tới những người trẻ đều thích vui chơi, đây lại là lần đầu tiên Cố Di Gia đến thủ đô, ra ngoài đi dạo cũng tốt, vì vậy chị Điền cười nói: "Cũng được, buổi tối nhất định phải về ăn tối đó, chị sẽ hầm canh vịt cho Gia Gia."

Cố Di Gia và Phong Lẫm cùng nhau ra ngoài.

Có một chiếc ô tô đậu trước cửa, Phong Lẫm mở cửa xe để cô ngồi vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho cô.

Cố Di Gia có chút kinh ngạc: "Anh Lẫm, chiếc xe này ở đâu ra vậy ạ?"

"Anh mượn của một người bạn." Phong Lẫm nói: "Bây giờ trời lạnh, tốt nhất nên đi ô tô tới đó."

Khi xe lái ra khỏi khu tập thể, Cố Di Gia đưa mắt nhìn kiến trúc hai bên đường với vẻ đầy thích thú.

Sau khi cánh cửa được đẩy ra, khung cảnh nhà tứ hợp viện hiện ra trước mắt.

Phong Lẫm rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô, anh thản nhiên ừ một tiếng.

Mới đầu Cố Di Gia chưa kịp hiểu ra là chuyện gì cho đến khi cô cùng anh bước vào con hẻm, kiến trúc của hai bên con hẻm khiến cô dần dần nhận ra điều gì đó.

Mặt Cố Di Gia đầy ngơ ngác, cô hỏi: "Đây là nhà của anh sao?"

Xe dừng lại trước một con hẻm, Phong Lẫm dắt cô xuống xe.

Cố Di Gia: "... nhà của mấy anh cả cũng thuộc loại như này sao ạ?"

Đây là thủ đô những năm 1970. khác với những tòa nhà cao tầng của thời đại sau, nó có hơi thở lịch sử hơn, trong mắt cô mọi thứ đều lạ lùng thú vị.

"Là cha mẹ mua nó cho anh sao?" Cô lại hỏi.

"Nhà ở ngay bên trong." Phong Lẫm nói: "Đường bên trong tương đối hẹp, ô tô đi vào rất khó, chúng ta đi bộ tới đó, cũng không xa lắm, đi bộ mười phút là tới nơi rồi."

Chưa đầy nửa giờ xe đã đến.

Phong Lẫm quay đầu nhìn cô: "Gia Gia, vào đi em."

Mặc dù không có ai ở căn tứ hợp viện này nhưng rõ ràng là thường xuyên có người tới quét dọn, sửa chữa, nhìn rất sạch sẽ, nếu như dọn vào ở ngay luôn cũng được.

Khi hai người đi đến trước cánh cửa màu đỏ son, Cố Di Gia ngây người khi thấy anh lấy chìa khóa ra mở cửa.

Anh nói: "Thỉnh thoảng chị Điền sẽ qua đây xem xem, luôn có người đến dọn dẹp nên nhà cửa cũng khá sạch sẽ."

Phong Lẫm nói: "Không hẳn là mua, căn tứ hợp viện này là cha anh dùng công trạng đổi, căn của anh cả, chị hai và anh ba mới là mua."

"Đúng vậy, nhưng nó không ở bên đây, cách chỗ này khá xa." Phong Lẫm hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, anh dẫn cô đi vào trong xem nhà.

Phong Lẫm không biết tại sao cô lại kích động như vậy, anh nói: "Họ sợ sau này nhỡ đâu con cháu đông sẽ không có chỗ ở, họ nghĩ tứ hợp viện nhiều phòng, không gian rộng, vẫn là tứ hợp viện thích hợp nhất."

Hay nói cách khác nó cũng là nhà của cô, là tứ hợp viện của cô.

Tuy nhiên người lớn đều có quan niệm "đoàn tụ", cũng không trách họ nghĩ như vậy.

Nhà của đoàn trưởng Phong vậy mà là một căn tứ hợp viện!

Chỉ có ở thời đại này mới có thể mua được căn nhà này, nếu ở thế hệ sau mà muốn mua một căn tứ hợp viện? Đó là những điều vô cùng xa vời!

Cố Di Gia bị anh kéo vào trong xem nhà, dần dần cô cũng có cái cảm giác chân thực.

Dù sau này cháu trai có lấy vợ thì vẫn có thể sống ở đó được.

Có ai mà chê chuyện có nhiều tứ hợp viện kia chứ?

Vốn dĩ căn nhà mà Cố Di Gia muốn mua không phải là tứ hợp viện, nhưng giờ thấy đoàn trưởng Phong có một căn tứ hợp viện như này cô cũng có chút động lòng.

Là ngôi nhà mang tên anh, một căn tứ hợp việt do anh đứng tên.

Cố Di Gia hít một hơi thật sâu rồi lao mình vào lòng anh.

"Anh Lẫm, tốt thật! Em cũng muốn mua một căn tứ hợp viện!"

Đây là tứ hợp viện đó!

Cố Di Gia vô cùng kích động, cô nắm chặt nắm tay: "Tại sao cha lại mua tứ hợp viện cho anh? Họ có tầm nhìn thật độc đáo!"

Cũng giống như cha mẹ anh vậy, mỗi đứa con đều có cuộc sống của riêng, sau khi lập gia đình rồi có gia đình nhỏ của riêng mình, thật sự không thể sống chung với nhau được.

Tất nhiên, nếu con cháu thế hệ sau kết hôn, có lẽ họ cũng sẽ nỗ lực làm việc gây dựng sự nghiệp, tự mình mua nhà chứ không phải sống chung với người lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận