Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 164: Đoàn Trưởng Phong Động Lòng 2

Bị một vị trưởng bối hỏi trực tiếp loại vấn đề này, dù Phong Lẫm có tính cách mạnh mẽ nhưng cũng có chút thẹn thùng, biểu cảm trên mặt càng ngày càng nghiêm túc, nhìn lạnh như băng, trông không dễ chọc. Bác sĩ Sầm không hề bị anh hù dọa, ông ấy nở một nụ cười nhìn anh.

Cuối cùng, Phong Lẫm gật đầu, nghiêm nghị nói: "Tôi lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết... Khụ, muốn tạo một tình bạn cách mạng sâu sắc với cô ấy."

Bác sĩ Sầm hiếm khi thấy anh trông quẫn bách như vậy, không khỏi bật cười, ông ấy chỉ vào anh nói: "Thằng nhóc Phong này, cậu cũng có ngày hôm nay! Ông nội cậu trước kia còn lo lắng cho cậu, nói đời này có khả năng cậu lấy quân đội là nhà, cô đơn đến già đấy."

Ở trước mặt trưởng bối, xưa nay Phong Lẫm sẽ không quá dè dặt, thản nhiên nói: "Trước kia đúng là tôi đã từng có ý định này." Anh cũng không cảm thấy cả một đời người nhất định phải kết hôn. Lúc anh sinh ra, đất nước đang trong thời chiến, khi còn bé cha mẹ anh cống hiến cho cách mạng, không có thời gian chăm con cái, mấy anh chị đều lớn tuổi hơn anh lại càng không nói đến chuyện chăm sóc một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Vì vậy cha anh đã đưa anh vào trong quân đội để anh đi theo, ăn uống, nghỉ ngơi và huấn luyện cùng những binh lính kia. Binh lính làm cái gì, một đứa nhỏ như anh cũng phải làm cái đó.

Đến khi anh là thiếu niên, cha anh còn ác hơn, trực tiếp ném anh vào quân đội, thậm chí đưa anh ra chiến trường... Đương nhiên, bản thân anh muốn làm điều này cũng là có lý do.

Anh lớn lên trong quân đội, quân đội chính là cuộc sống của anh.

Đã quen với cuộc sống ở quân đội, anh sẵn sàng coi đây là nhà, chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn lập gia đình với một người phụ nữ nào. Cho đến khi...

Thật hiếm khi Phong Lẫm thích một cô gái, bác sĩ Sầm rất vui. Nhưng sức khỏe của cô gái này thật sự là...

Ông ấy không nói, cơ thể của cô gái kia bẩm sinh đã yếu, sau này cũng không cải thiện được, không có lợi cho việc nối dõi. Nếu như Phong Lẫm thật sự muốn kết hôn với cô, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý rằng có thể sau này bọn họ sẽ không có con.

Mặc kệ Phong Lẫm xuất sắc bao nhiêu, ông ấy vẫn hy vọng Phong Lẫm có thể giống người bình thường, có được cuộc sống như người bình thường mà không phải là một cỗ máy chém giết, cống hiến cả đời trong ở trường và trong quân đội.

Đáng sợ nhất là loại bệnh không thể chữa khỏi.

Nếu như đây không phải là rung động thì anh cũng không nghĩ ra cảm xúc đó là gì.

Phong Lẫm: "Không sao, tôi da dày thịt béo, chịu được đòn."

Lông mày sắc bén của Phong Lẫm hơi buông lỏng, lần đầu tiên trong đời, anh có mong muốn bảo vệ cho một người phụ nữ, chứ không phải là bảo vệ quần chúng nhân dân. Khi anh còn chưa hiểu rõ đây tình cảm này là gì thì anh đã hành động.

Đương nhiên, những lời này hiện tại ông ấy rất khó nói ra, dù sao bây giờ chỉ là cảm xúc nhất thời của Phong Lẫm, cô gái kia và người nhà cô hình như cũng chưa biết tâm tư của anh. Hai người hiện tại còn chưa thành đôi, nói chuyện này để làm gì chứ?

Bác sĩ Sầm không bỏ sót biểu cảm nào trên mặt anh, trong lòng sau khi vui mừng cho anh, lại có chút lo lắng.

Anh muốn cưới cô, muốn sống cùng cô.

Bác sĩ Sầm cũng không còn trêu chọc anh nữa mà nói thẳng: "Cơ thể của cô gái kia quả thật rất yếu, có rất nhiều vấn đề, nhưng có bệnh tiềm ẩn gì không thì còn phải kiểm tra kỹ càng đã."

*

Đây là mong ước của người trưởng bối như ông ấy.

Chờ Cố Di Gia kiểm tra xong đã là hơn hai giờ chiều. Sau khi bác sĩ khám qua, xác nhận tình trạng của cô khá tốt, có thể để cô xuất viện. Lý do chính là giường ngủ trong bệnh viện thành phố rất ít, nếu không có vấn đề gì lớn, bác sĩ đều sẽ đề nghị xuất viện để không chiếm giường ngủ.

Bác sĩ Sầm lại trêu chọc nói: "Anh trai người ta tin tưởng cậu, hôm qua còn nhờ cậu đưa cô ấy đến bệnh viện, cậu lại... Cẩn thận đến lúc đó anh trai của cô ấy sẽ đánh cậu đấy." Thật hiếm khi được nhìn thấy vẻ năng động của Phong Lẫm, bác sĩ Sầm vui vẻ.

Từ sau khi có ý nghĩ như vậy, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị lão Cố đánh một trận, không hề sợ hãi.

Quên đi, sau khi trở về rồi nói sau, dù sao bọn họ cũng muốn cảm ơn đoàn trưởng Phong, đến lúc đó nói cũng không muộn.

Đúng lúc này, Phong Lẫm lái xe tới, dừng trước cửa bệnh viện mà không cần đi quá xa.

Cô vội vàng nói: "Không cần đâu chị dâu, em có thể tự đi được, em không yếu đến mức như vậy đâu." Trần Ngải Phương không tin lắm nhìn cô một cái, thật sự cũng không nói gì.

Cố Di Gia có hơi xấu hổ, từ khi cô lớn cũng rất ít khi để người khác bế. Cho dù là anh ruột, cô cũng chưa bao giờ để anh ấy bế lên, có một số nguyên tắc vẫn phải tuân thủ.

Nhìn thấy Phong Lẫm xuống xe, Trần Ngải Phương không khỏi nhớ tới cảnh anh ôm em chồng đang hôn mê xuống tàu ngày hôm qua, đột nhiên cô ấy nhận ra hình như bọn họ vẫn chưa nói với Gia Gia rằng hôm qua là đoàn trưởng Phong đích thân đưa cô đến bệnh viện...

Cơ thể Cố Di Gia vẫn còn hơi suy yếu, Trần Ngải Phương vừa dìu cô vừa dặn dò: "Gia Gia, nếu em thấy khó chịu thì dựa vào chị nhé. Nếu không thì để anh em bế em đi cũng được."

Cố Minh Thành nhìn thấy Phong Lẫm lái xe tới, tiến lên đấm vai anh một cái: "Người anh em, lần này cảm ơn cậu nhé."

Anh ấy vô cùng tin tưởng Phong Lẫm, hai người là tình bạn vào sinh ra tử, năm đó ở trên chiến trường đã cứu mạng đối phương. Cũng chính bởi vì vậy, cho nên anh ấy mới có thể trở thành bạn với Phong Lẫm, ở trong quân đội, quan hệ của hai người cũng là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận