Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 983: Trộm Vào Nhà 4

Phong Bắc Thần có chút ngượng ngùng nói: "Thím út! Thím vì con mà đối đầu với Lý Minh Chí, lỡ như anh ta ..."

"Sợ gì chứ? Anh ta không có lá gan đó đâu." Cố Di Gia nhàn nhạt nói.

Nếu anh ta có gan, sẽ không dùng cách vòng vo kinh tởm như vậy để theo đuổi con gái nhà người ta.

Phong Bắc Thần vẫn cảm thấy thím út vì cô ấy mà chịu uất ức, nên càng muốn đối xử với cô tốt hơn.

Nhưng mà Cố Di Gia cũng không thể lúc nào cũng đi cùng với Phong Bắc Thần được, nên đi nhờ Tần Mộng Kiều giúp đỡ.

Tần Mộng Kiều là người trọng nghĩa, nghe được những chuyện này, lập tức vỗ ngực nói: "Yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ đi cùng với Bắc Thần, xem ai dám sáp lại gần Bắc Thần!"

Cô ấy nói đầy nghĩa khí và quả quyết, không chút sợ hãi, cũng không sợ phiền phức.

Mặc dù từ nhỏ bị cha mẹ và em gái bỏ rơi và chèn ép mà lớn lên, nhưng cô ấy cũng không phải thật sự thiếu thốn tình yêu thương. Cô ấy có Quản Tễ yêu quý, còn có sự theo đuổi mấy năm như một ngày của Du Phong, khiến cho cô ấy vẫn có thể phát triển tính cách độc lập của riêng mình trong hoàn cảnh bị kìm hãm như vậy.

Nói đến đây, Phong Bắc Thần bật cười lớn, cười khiến cho Tần Mộng Kiều cảm thấy có chút xấu hổ.

Cho dù như thế, tính tình Du Phong vẫn không khỏi có chút bị nuông chiều.

Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ là người sợ phiền phức.

Lại nói Du Phong là cháu nội nhỏ được yêu thương chiều chuộng nhất của lão tướng quân Du. Từ nhỏ đã là kẻ trêu chọc chó mèo, không biến thành kẻ ăn chơi trác táng cũng là nhờ vào những trưởng bối của nhà họ Du lúc nào cũng giám sát anh ấy thật chặt chẽ.

Du Phong tuy rằng thích chọc giận cô ấy, nhưng cũng nhanh chóng dập tắt lửa. Tần Mộng Kiều luôn tức giận, được vuốt giận, lại giận dỗi, rồi lại được vuốt giận lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, rèn luyện cho ý chí cô ấy ngày càng mạnh mẽ hơn, cũng không dành quá nhiều thời gian để tiếc nuối cho những gì đã qua trong cuộc sống.

Quả nhiên có Cố Di Gia và Tần Mộng Kiều đi cùng, Lý Minh Chí không tìm được cơ hội tiếp cận Phong Bắc Thần.

Cô ấy vừa cứng cỏi, vừa ngoan cường, một khi đã quyết tâm thì nhất định sẽ dũng cảm tiến về phía trước.

Anh ấy là người không chịu được uất ức, cho nên người nhà cũng phải chiều theo anh ấy. Người duy nhất mà đời này khiến anh ấy chịu uất ức, còn tự nguyện hạ thấp mình, cũng chỉ có Tần Mộng Kiều.

Một Tần Mộng Kiều như thế, làm sao có thể sợ Lý Minh Chí chứ?

Chưa kể sau khi thoát khỏi cha mẹ ruột, mấy năm nay cô ấy và Du Phong ở bên nhau, tâm lý càng có những thay đổi to lớn.

Bây giờ trong trường học, ai mà không biết Tần Mộng Kiều là Du Phong là một đôi. Lúc khai giảng, Du Phong đã nắm tay Tần Mộng Kiều lớn tiếng công khai quan hệ của hai người, ngăn chặn mọi phiền phức.

Thời đại này đối với mối quan hệ nam nữ vẫn còn rất nhạy cảm, cô không muốn Phong Bắc Thần trở thành mục tiêu mà không biết gì.

Cố Di Gia mỉm cười vỗ vỗ cô ấy: "Tôi đương nhiên tin tưởng cô, nếu không tin tưởng cô, thì cũng phải tin tưởng Du Phong chứ!"

Khi Cố Di Gia và Phong Lẫm gọi điện, cô còn đặc biệt nhắc đến chuyện này.

Từ đó có thể thấy được anh ấy thích Tần Mộng Kiều đến mức nào. Nếu Lý Minh Chí dám làm gì Tần Mộng Kiều, Du Phong nhất định sẽ điên lên, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản được anh ấy.

Cố Di Gia đặc biệt quan sát, phát hiện trong trường không hề có lời đồn linh tinh nào về mối quan hệ giữa Lý Minh Chí và Phong Bắc Thần, cuối cùng cũng yên tâm.

Anh không có nhiều ngày nghỉ lắm, cho dù có về thì có thể ở lại được mấy ngày?

Phong Lẫm không khỏi mỉm cười, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô lúc này, chắc hẳn là vô cùng kiêu ngạo, anh cười nhẹ nói: "Em phải chăm sóc bản thân thật tốt, khi nào có thời gian anh sẽ về thăm em."

Cố Di Gia nói: "Anh đừng lo lắng, em là thím của Thần Thần, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."

Vẻ mặt Phong Lẫm lạnh lùng, anh chỉ là không giỏi diễn đạt, nhưng không có nghĩa là anh không yêu người nhà mình. Cháu gái bị một người đàn ông như vậy nhắm đến, anh làm sao có thể vui vẻ nổi.

Cố Di Gia lập tức vui vẻ: "Dạ được, em đợi anh!" Sau đó lại nói: "Mà thôi, tốt nhất là nghỉ hè anh hãy về, em có nhiều thời gian."

"May mà chúng ta sớm phát hiện, ra tay kịp thời. Nếu không đến lúc đó mọi người đều cho rằng Bắc Thần và Lý Minh Chí có gì đó với nhau, thật là ghê tởm đến mức nào? Anh nhất định sẽ ghê tởm đến mức ăn không nổi."

Không bằng cô về đoàn tụ với anh, có thể ở lại cả kỳ nghỉ hè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận