Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 558: Thủ Đoạn Thao Túng Tâm Lý 3

Nghe vậy, Trang Nghi Giai kể cho cô ấy nghe về chuyện Đỗ Tiểu Liên khóc lóc quay về nhà ngoại trong dịp năm mới.

"Tớ cũng nghe nói có việc này." Cố Di Gia hỏi: "Cụ thể là thế nào?"

Phương Mỹ Di ngồi xuống, nói: "Thì là nhà họ Đường qua cầu rút ván thôi! Nghe nói năm đó trước khi Đường Bính Đông về nông thôn, thì anh ta cũng đã có một cô vợ thanh mai trúc mã sắp cưới trong thành phố rồi, bởi vì Đường Bính Đông phải về quê, không biết lúc nào sẽ quay trở lại nên hai nhà chỉ có thể giải trừ hôn ước..."

Cha mẹ Đường Bính Đông đều là công nhân viên chức của xưởng máy móc trong thành phố, cha Đường còn là một thợ nguội* cấp sáu.

*Thợ nguội là thợ chế tạo, sửa chữa, lắp ráp các sản phẩm kim loại theo lối thủ công.

Nhà họ Đường đông con cái, vì hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước nên nhà họ Đường có hai người phải về quê, Đường Bính Đông và em gái của anh ta đều phải về quê. Lần về quê này cũng không biết khi nào mới có thể quay lại thành phố.

Lúc đó Đường Bính Đông và vợ chưa cưới đều đang bàn chuyện kết hôn, vì chuyện này mà hôn sự đã bị hủy bỏ, Đường Bính Đông về nông trường làm thanh niên trí thức.

"Nghe thím Quế Hoa nói, thật ra Đường Bính Đông vẫn không thể quên được người vợ chưa cưới là thanh mai trúc mã trước đó, sau khi về thành phố, phát hiện vợ chưa cưới trước kia vẫn chưa kết hôn, giống như đang chờ anh ta, điều này khiến anh ta rất cảm động. Nhưng anh ta có thể trở lại thành phố đều là nhờ có cha Tiểu Liên hỗ trợ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể vứt bỏ Tiểu Liên nên chỉ có thể đè nén nỗi đau xuống."

Đương nhiên, có thể còn có chuyện nào đó mà người ngoài không biết.

"Cái gì?"

Phương Mỹ Di liếc cô một cái và nói: "Nghe nói cha cô ta là xưởng trưởng của xưởng máy móc, còn có người thân ở bên cách ủy hội nữa cơ."

Phương Mỹ Di còn nói thêm: "Tiểu Liên cũng không muốn ly hôn, cô ấy còn muốn đợi Đường Bính Đông hồi tâm chuyển ý."

(*) Nguyên văn là 槽多无口 (tào đa vô khẩu): có quá nhiều chỗ để phàn nàn, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu và cũng không đủ kiên nhẫn để phàn nàn từng cái một.

Trang Nghi Giai không hiểu, Đỗ Tiểu Liên đã bị tên đàn ông cặn bã và người nhà anh ta bắt nạt thành như này, vì sao cô ấy vẫn không chịu bỏ?

"Nhưng mà, người vợ chưa cưới trước đó vẫn còn tình cảm với anh ta, thường xuyên đến tìm Đường Bính Đông, hai người qua lại và rồi cả hai nối lại tình xưa. Thêm vào đó là hình như Tiểu Liên cũng không được người nhà họ Đường thích lắm, nhà họ Đường cũng hy vọng bọn họ ly hôn..."

Trang Nghi Giai nhảy dựng lên, vẻ mặt sửng sốt: "Tên họ Đường kia đã tro tàn lại cháy với vợ chưa cưới trước, thế mà cô ấy vẫn không muốn bỏ? Loại đàn ông cặn bã này thì giữ lại làm cái gì?"

Cố Di Gia cau mày nói: "Nhà vợ chưa cưới trước của Đường Bính Đông làm gì?"

Nghe xong những lời này, hai người Cố Di Gia đều cảm thấy đây là một mớ hỗn độn, nghe thôi cũng làm người ta tức giận, có quá nhiều thứ muốn chửi*.

Ví dụ như vợ chưa cưới có bối cảnh tốt như vậy, tại sao năm đó Đường Bính Đông vẫn bị ép về quê? Chỉ cần nhà vợ chưa cưới chịu giúp một chút thì việc được ở lại thành phố nó dễ như trở bàn tay.

Hai người Cố Di Gia và Trang Nghi Giai nghe vậy đều sững sờ, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Nghe vậy, Cố Di Gia cuối cùng cũng hiểu vì sao nhà họ Đường dám làm những điều trắng trợn như thế, muốn để bọn họ ly hôn, quả nhiên gia cảnh vợ chưa cưới lúc trước rất vững chắc, thảo nào anh ta không sợ nhà họ Đỗ trả thù.

Vào lúc này, các cô nghe thấy tiếng chửi rủa của thím Quế Hoa trong phòng khách mà đối tượng bị mắng chửi ở đây lại biến thành con gái bà ấy, bà ấy nghiêm nghị nói: "Ly hôn! Con lập tức ly hôn với cái tên họ Đường kia ngay!"

Mặc dù cô ấy là một thanh niên văn nghệ, nhưng cũng có tính cách riêng, có tam quan, nếu không trước kia lúc xem mắt với Vương Khánh Tổ cô ấy cũng sẽ không từ chối dứt khoát như vậy.

Phương Mỹ Di lại rất bình tĩnh nói: "Tính cách Tiểu Liên tương đối... Nếu hai người nhìn thấy sẽ hiểu."

Đỗ Tiểu Liên không nói lời gì hoặc cũng có thể là đang khóc.

Thím Quế Hoa càng tức giận hơn: "Khóc cái gì mà khóc? Sao mẹ lại sinh ra một đứa vô dụng như con chứ?! Chồng nó ức hiếp con đến như thế này rồi mà con vẫn còn không nỡ ly hôn, còn muốn làm trâu làm ngựa cho cả nhà họ Đường hay sao? Mẹ sinh con ra, nuôi con lớn, không phải để con đi và tự biến mình thành một kẻ rẻ tiền rồi mặc cho người khác giẫm đạp lên con, vậy thì sao con cứ phải hèn hạ như vậy hả..."

Rõ ràng thím Quế Hoa đã tức giận đến mức nói không lựa lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận