Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 675: Đến Nhà Xuất Bản 8

Tổng biên tập cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Được rồi, đồng chí Cố, nếu như cô có cảm hứng cho tác phẩm tiếp theo của mình, hy vọng cô sẽ nhanh chóng sáng tác, đừng để chúng tôi phải đợi lâu."

Cố Di Gia đáp ứng, tiếp tục nói: "Thật ra về phía Tiểu Trang chắc hẳn đã có kế hoạch gì đó, đợi sau khi bộ truyện này kết thúc, có thể cô ấy sẽ viết thêm một bộ nữa."

"Thật ư?" Tổng biên tập vui vẻ, hưng phấn nói: "Tốt tốt tốt, đồng chí Trang quả nhiên tuyệt vời, hy vọng có nhiều người như đồng chí Trang đây."

Nói xong vài lời, tổng biên tập lập tức cầm một bản hợp đồng đến, đưa Cố Di Gia xem có vấn đề gì không.

Hợp đồng này là hợp đồng gia hạn cho truyện tranh, sau khi bộ truyện tranh này hoàn thành, lại tiếp tục in ấn giá thành, tiêu thụ ở những tỉnh khác.

Cố Di Gia nhìn qua, rồi đưa cho Phong Lẫm, xác nhận lại không có vấn đề gì, rồi mới đặt bút xuống ký.

Phương Mỹ Di nói: "Chữ ký còn lại đợi đến đợt nghỉ lần sau của tôi, tôi sẽ cầm về cho Nghi Giai ký."

Sau khi nói xong những lời này, Cố Di Gia, Phong Lẫm và Phương Mỹ Di cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của tổng biên tập.

Cố Di Gia nghĩ đến việc bọn họ còn phải đến trạm thu gom phế liệu tìm sách, đến lúc đó đồ mang theo cũng không ít, vậy nhờ cô ấy cầm giúp.

Trạm thu gom phế liệu này không lớn như trạm ngày hôm qua, bên trong cũng không có người, người phụ trách gác cổng cũng là một ông lão. Ông lão này có vẻ thông minh hơn ông lão hôm qua, lúc bọn họ vào trong tìm đồ ông ấy cũng đi theo.

Ngay khi cô ấy biết đực Bảo Hoa muốn đọc truyện tranh, Phương Mỹ Di lập tức đến phòng làm việc cầm vài cuốn: "Cậu là tác giả, được miễn phí nên cứ cầm lấy đi."

Phong Lẫm chở Cố Di Gia đến một trạm thu gom phế liệu mà anh đã nghe ngóng từ trước.

Phương Mỹ Di có chút tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng không ép buộc, cô ấy cũng không dám kéo Cố Di Gia lại làm nũng giống như bình thường cô ấy vẫn làm.

Ông lão nhìn bọn họ: "Các người đều là thanh niên tri thức hả?"

Phương Mỹ Di nói: "Các cậu định đi đâu vậy? Buổi trưa để tớ mời các cậu ăn cơm, hiếm khi các cậu mới tới, không để tớ mời các cậu một bữa như khách không được sao?"

Thấy bọn họ đi lục những cuốn sách cũ đó, ông lão này nói: "Các người thật sự chỉ muốn những cuốn sách rách đó sao? Không đáng bao nhiêu tiền."

Không biết như thế nào, mỗi lần cô ấy lại gần Cố Di Gia một chút, biểu tình của đoàn trưởng Phong rất nghiêm túc, dọa chết người ta.

"Không cần đâu, bọn tớ còn có việc khác nữa, sau này có thời gian lại nói." Cố Di Gia cười nói.

Sau khi rời khỏi nhà xuất bản, hai người tiếp tục đến trạm thu gom phế liệu tìm kho báu.

Cố Di Gia thuận theo lời của ông lão nói: "Con đúng là thanh niên tri thức, còn anh ấy không phải, anh ấy chỉ đi cùng con để tìm sách."

Sau đó, cô ấy lại đi đến một thùng thư: "Những bức thư này là do độc giả viết cho cậu và Nghi Giai, các cậu muốn lấy đi luôn hay muốn tớ cầm giúp các cậu?"

Ông lão nghe xong cho rằng đồng chí nam này đang theo đuổi Cố Di Gia, nguyện ý cùng cô đến những nơi như này để tìm đồ vứt đi, đồng thời cũng cảm thấy Cố Di Gia tốt bụng, thậm chí còn đi lên thành phố tìm sách cũ cho những đứa trẻ biết chữ ở trong làng.

Cố Di Gia vẫn lấy lý do như cũ: "Không sao ạ, chúng con đưa chúng về cho những đứa trẻ biết chữ trong làng dùng, trong làng có rất nhiều đứa trẻ không mua được sách, chỉ có thể tìm đến những cuốn sách cũ này."

Thoạt nhìn cũng không giống, đặc biệt là đồng chí nam kia, nhìn thân thể và khí thế đó trông giống là người đi lính hơn.

Thân thể của Cố Di Gia tuy đã được chăm sóc giống như một người bình thường, nhưng cũng chỉ là giống, thực ra thân thể của cô so với người bình thường thì yếu hơn một chút. Vì vậy tâm trạng không được quá kích động, nếu không thì lúc kích động sẽ bị ho và tức ngực.

Đoàn trưởng Phong quen rồi, vỗ vỗ vào lưng cô: "Vợ à, em đừng quá kích động, cẩn thận..."

Nghĩ đến vẻ mặt đau lòng bất lực lúc đó của giáo sư già, Cố Di Gia quyết định sẽ giữ gìn chúng cẩn thận, tuyệt đối không thể để chúng lại biến mất trong thời đại này.

Biểu tình của cô rất hờ hững, cho dù nhìn thấy những gì đều không có những cảm xúc dư thừa, dường như những cuốn sách này vô cùng bình thường.

Lời còn chưa nói xong thì nhìn thấy cô khom người ho kịch liệt, ho đến mức khiến anh hết hồn.

Tuy có sự giám sát của ông lão, nhưng Cố Di Gia vẫn bới móc được nhiều sách.

Hồi lâu, Cố Di Gia cuối cùng bình tĩnh lại được.

Cô xoa xoa ngực của mình: "Được rồi, em không kích động nữa..."

Làm sao có thể không kích động được chứ? Hôm nay cô lại tìm được hai cuốn sách quý! Là hai cuốn đó! Chúng đã dần mất hẳn vào thế hệ sau, cô đã được nghe giáo sư già trong trường nói về nó vài lần nên mới biết có những cuốn sách quý này.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi trạm thu gom phế liệu, đến nơi không có người, Cố Di Gia mới "a" lên một tiếng, ôm chặt lấy đoàn trưởng Phong, cô vùi khuôn mặt kích động của mình vào vòng tay anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận