Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 342: Anh Cả Và Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3

Cố Di Gia lấy chén múc hơn nửa bát cả canh cả thịt cho anh ăn trước cho ấm bụng, sau đó lại thêm củi cho lửa bùng lên, cô đặt một cái nồi lên bếp rồi bắt đầu nấu mì cho anh ăn, tiện thể lấy một quả quýt đặt lên nướng.

Mùa đông ăn hoa quả nướng có một hương vị đặc biệt, chủ yếu cũng vì lo lắng hoa quả lạnh như băng sẽ làm dạ dày của cô không thoải mái.

Cố Di Gia hỏi: "Chắc là anh chưa ăn cơm tối phải không?"

"Chưa." Đoàn trưởng Phong thành thật trả lời: "Anh muốn gặp em trước."

Thật ra là anh sợ cô lo lắng nên lúc trở về vội vàng rửa mặt đổi một bộ đồ sạch sẽ rồi tới thẳng đây. Anh muốn cho cô biết mình đã trở về, không có chuyện gì, làm cô không cần phải lo lắng cho mình tránh tích tụ trong lòng không thể nghỉ ngơi tốt được, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, hai người nghe được âm thanh bên ngoài nên đi ra nhìn thử.

Thấy hai con người đang ngồi nói chuyện trong bếp thì bọn họ cũng không muốn làm phiền mà quay về phòng.

Cố Minh Thành bực bội nói: "Lão Phong đúng là quá tích cực, chắc là vừa mới về đã chạy tới đây, đúng là không coi mình là người ngoài mà."

Điều này càng làm cho anh ấy khó chịu hơn.

Vào lúc thời tiết nóng nực không thể hiểu được tác dụng của cái này, giống như là vật vô dụng, chờ đến lúc trời lạnh xuống, mục đích sử dụng của nó cũng lộ rõ, bọn nhỏ trong nhà đều thích, ngay cả Trần Ngải Phương cũng cảm thấy sử dụng rất tốt.

Trong lòng Cố Minh Thành đương nhiên cũng hiểu được điều này nhưng không ngăn cản được anh ấy cứng miệng.

Lò sưởi trong nhà bếp là Cố Minh Thành đặt làm riêng, mọi người đều có thể ngồi ở đây.

Tấm lòng này thực sự khiến cho người khác phải cảm động.

Cố Di Gia vớt mì đã nấu xong ra rồi đặc biệt đập thêm một quả trứng chim vào, nấu một quả trứng chần nước sôi.

Trần Ngải Phương không nói gì chỉ nhìn anh chăm chú: "Nếu cậu ấy xem bản thân là người ngoài thì anh mới là người nóng ruột đó."

Về việc bị sặc khói sao?

Đoàn trưởng Phong nhìn giống như người lạnh nhạt, không hiểu tình người, thật ra anh lại là một người rất tinh tế, luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Trần Ngải Phương cảm thấy nếu sau này hai người kết hôn thì cô ấy rất yên tâm, chỉ cần có đoàn trưởng Phong ở cạnh, anh sẽ chăm sóc Gia Gia thật tốt.

Thấy người ta chạy sang nhà mình mỗi ngày ai cũng hiểu đoàn trưởng Phong rất yêu Gia Gia nhà bọn họ, với lại anh vừa hoàn thành nhiệm vụ đã tới đây, ngoài lý do để đi gặp người yêu thì cũng vì sợ Gia Gia lo lắng.

*

Cố Di Gia hơi tự tin, xem ra cô cũng có tài trong việc nấu nướng - mặc dù nồi canh gà này là do chị dâu nấu, cô chỉ nấu mì thôi.

Anh ấy chỉ muốn mắng vài câu, ai bảo bắp cải nhỏ của nhà mình bị heo ủi đi chứ, mặc dù chính là bắp cải nhỏ chủ động cho heo ủi.

Đoàn trưởng Phong không ngồi yên chờ người yêu nấu mì cho ăn mà hỗ trợ lấy bát.

Ở lúc thời tiết lạnh như thế này ai sẽ để ý nhiều thứ như vậy?

Sau khi vớt mì ra, cô lại rót thêm mấy muỗng canh gà vào bát là làm xong một bát mì canh gà thơm ngào ngạt, ngửi đã thấy ngon rồi.

Thấy đoàn trưởng Phong không đổi sắc mặt ăn chỗ mình đã cắn qua, cô cảm thấy hơi ngại ngùng.

Sau đó, đoàn trưởng Phong ăn mì, lâu lâu lại đút cho cô ăn một miếng trứng, thấy cô chỉ ăn lòng trắng không ăn lòng đỏ anh cũng không nói gì mà ăn sạch phần lòng đỏ cô không thích ăn.

Cố Di Gia quan sát anh: "Cách nói hiện tại của anh giống y hệt với anh của em."

Mì nấu xong anh cũng không ăn ngay mà gắp quả trứng chần nước sôi lên thổi thổi mấy cái rồi kẹp đến trước mặt cô: "Gia Gia, em cũng ăn một miếng đi."

Đoàn trưởng Phong làm nhiệm vụ đến mức liều mạng trước kia, anh đã quên rồi, dù sao cũng không phải là anh của hiện tại.

Hai người phối hợp qua lại cực kỳ ăn ý.

Thật ra cô không muốn cho đoàn trưởng Phong ăn đồ mà mình đã ăn, nhưng câu nói đến miệng vài lần đều không thể thành lời, cuối cùng cô chỉ có thể mặc kệ.

Cố Di Gia gạt quả quýt đã nướng chín sang một bên, cô hỏi: "Mọi thứ đều thuận lợi chứ anh? Không xảy ra chuyện gì phải không ạ?"

"Thuận lợi cả, không có việc gì." Phong Lẫm nói.

Cố Di Gia liếc anh một cái, cô cắn một miếng nhỏ chỗ lòng trắng trứng.

Cả hai đều chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, những chuyện như đi ra ngoài cứu viện trong trận tuyết lớn dường như chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Sắc mặt của Phong Lẫm cứng lại một chút, anh chăm chú nhìn cô thật lâu rồi hạ giọng nói: "Em cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

Hiện tại anh không phải là một người mà là một người đàn ông có người yêu, vì người yêu của mình anh khẳng định sẽ cố hết sức để đảm bảo an toàn cho chính mình, không để cho cô phải lo lắng.

Cố Di Gia nhìn thấy thì cười nheo mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận