Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 583: Hình Như Em Béo Lên Rồi... 4

Nghỉ ngơi như vậy hết mấy ngày, cuối cùng sức khỏe của Cố Di Gia đã dần khỏe lại.

Có thể là do vừa bệnh khỏi nên cô gầy đi rất nhiều, đặc biệt là gương mặt cô, nó nhỏ đến mức chỉ cần dùng một bàn tay là có thể che hết, là điển hình cho gương mặt chỉ to bằng bàn tay.

Đoàn trưởng Phong thấy thế thì đau lòng, anh đã cố tình sang chỗ chú Vinh để lấy rất nhiều món thịt cá tươi về bồi bổ sức khỏe cho cô, còn có đồ ăn dược liệu của chú Vinh làm thì cứ cách hai ngày sẽ có người mang đến một phần.

Cố Di Gia cảm thấy mình ăn đến nỗi béo lên cũng kha khá.

Cô soi gương, chẳng qua chỉ mới gần nửa tháng thôi nhưng lại có thể khiến cô béo lên như thế, công lao của đoàn trưởng Phong không nhỏ đâu.

"Hình như em béo lên rồi..." Cô nhìn chằm chằm đoàn trưởng Phong nói.

Đoàn trưởng Phong trả lời một cách rất chắc chắn: "Không béo, vẫn còn gầy đấy thôi, vẫn cần bồi bổ thêm nữa."

"Em làm gì gầy chứ?" Cố Di Gia nghi ngờ mắt nhìn của anh: "Em là mình hạc sương mai, như thế thích hợp quá rồi còn gì nữa, nếu như cứ bồi bổ như thế thì sẽ béo lên mất."

Cố Di Gia cúi đầu vuốt thẳng quần áo trên người mình đáp: "Em đi thăm chị Mỹ Hà."

"Nghe nói gần đây cô ấy luôn thấy khó chịu trong người nên em đi xem thử cô ấy thế nào." Cố Di Gia nói xong thì quay người nhìn vào nhà bếp, sau đó mang ít bánh gạo vàng qua đó.

Cố Di Gia cúi đầu nhìn xuống ngực mình, mặt bỗng đỏ bừng lên, xem ra dinh dưỡng đều chạy hết vào chỗ này rồi, chẳng trách những chỗ khác thì không béo chút nào... Chẳng trách đoàn trưởng Phong nói cô không béo, chẳng trách mỗi tối anh đều không kìm được xoa...

Đoàn trưởng Phong thấy khó hiểu: "Cô ấy bị sao thế?"

Cố Di Gia nói không lại anh nên quyết định không ngó ngàng đến anh nữa, thấy trời bên ngoài khá đẹp, cô quyết định mặc bộ đồ xuân vừa may năm ngoái vào.

Cố Di Gia ngẩng đầu lên nhìn anh, cười đáp lại một tiếng rồi đưa chén bánh gạo vàng ấy cho anh, sau đó khoác lấy anh đi ra ngoài.

Con gái đều cho rằng chỉ cần tăng lên một hai lạng thì cũng gọi là mập.

Bánh gạo vàng này là hôm qua chị dâu cô làm, bây giờ đã nguội rồi, để vào nồi hấp cho nóng lại thì mùi vị vẫn ngon như lúc mới làm, ăn vào vừa béo ngậy vừa mềm mịn.

Bộ quần áo vừa khít, chỉ là phần ngực hơi chật một chút.

Nhưng trong mắt đoàn trưởng Phong thì cho dù cô có nặng hơn mười ký nữa thì cũng không béo chút nào, đây là sự khác nhau của con trai và con gái.

Chị Mỹ Hà sao? Vợ của đoàn trưởng Du à?

Những dãy núi phía xa, tuyết đã sớm tan chảy hóa thành những dòng nước chảy róc rách.

Phong Lẫm thấy cô ăn mặc chỉnh tề như muốn ra ngoài thì lên tiếng hỏi: "Gia Gia, em muốn đi đâu thế?"

Hôm nay là ngày nghỉ nên có không ít gia đình trong khu nhà tập thể đến giặt giũ, phơi chăn, chiếu và quần áo.

Phong Lẫm nói: "Anh đưa em sang đó, đúng lúc anh cũng có chuyện cần gặp đoàn trưởng Du."

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, trên đầu họ là một mảng cây xanh mơn mởn, đúng là cảnh đẹp của ánh nắng trong ngày xuân.

Cố Di Gia nói: "Nghe nói chị Mỹ Hà không khỏe nên em đến thăm chị ấy, chị ấy thế nào rồi?"

Một lúc lâu sau cửa được mở ra, người mở cửa chính là đoàn trưởng Du, anh ấy vừa thấy hai người họ đến thì không khỏi sững người.

Vợ anh ấy không thích bệnh viện cho lắm, vừa nói sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện xem thử thế nào thì cô ấy lại nổi nóng lên, khiến đoàn trưởng Du không biết làm thế nào. Nhưng lúc thấy Cố Di Gia thì đột nhiên anh ấy rất mừng: "Em dâu à, em có thể giúp anh khuyên cô ấy được không?"

Cố Di Gia đi đến đâu chào hỏi mọi người đến đó, cuối cùng cũng đến được nhà đoàn trưởng Du.

"Đoàn trưởng Phong, em dâu, sao hai người lại đến thế? Có chuyện gì sao?"

Còn có một số bác gái, bà thím trông hơi lớn tuổi đến dưới cây bạch quả trước khu nhà tập thể để tán dóc, đám trẻ thì chạy xung quanh nô đùa.

Chân mày đoàn trưởng Du chau lại: "Gần đây tinh thần của cô ấy không tốt lắm, cũng không muốn ăn uống, không còn hơi sức để nói hay làm chuyện gì cả."

"Chưa đến bệnh viện khám thử sao?"

Đoàn trưởng Du buồn bã nói: "Mỹ Hà không muốn đi, cô ấy nói mình không bị bệnh gì cả."

Phong Lẫm gõ cửa.

Cố Di Gia đáp: "Để em thử xem sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận