Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 328: Chăm Sóc 1

Sau khi Cố Di Gia nhận ra chàng trai đang ngồi trước giường là ai thì cười ngay.

"Đoàn trưởng Phong..."

Nụ cười của cô trắng bệch và yếu ớt, trông bộ dạng xanh xao, uể oải nằm trên giường, vài sợi tóc đen dính trên gương mặt tái nhợt của cô, pha lẫn trong nét yếu đuối đó là sự điềm đạm đáng yêu khiến tìm ngươi ta phải quặn thắt lại.

Phong Lẫm vén những sợi tóc bên thái dương cô, nhẹ nhàng hỏi: "Gia Gia, em sao rồi?"

"Em vẫn ổn." Cố Di Gia vẫn đang cười với anh: "Chỉ là hơi chóng mặt thôi, không có gì nghiêm trọng cả."

Phong Lẫm đặt tay lên trán cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ vẫn còn cao, vẫn còn hơi sốt nên chóng mặt là chuyện bình thường. Thấy cô như vậy lòng anh rất khó chịu, thứ khiến anh khó chịu hơn nữa đó là cô còn cố gắng an ủi người khác.

Rõ ràng cô đã quen với với việc an ủi người khác, còn thành thạo đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Phong Lẫm vừa định đứng dậy thì một bàn tay đã bắt lấy tay anh, anh quay lại thì thấy cô gái nằm trên giường đang nũng nịu nói: "Anh ở lại với em đi."

Cô cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình chắc chắn rất xấu, y hệt như lúc ở bệnh viện vậy.

Gương mặt cô ửng đỏ lên, đây là do vẫn chưa hạ sốt nên mới thành ra như vậy, bây giờ cô như như một đóa hoa bay dập dìu, có một nét đẹp khó tả của riêng mình, nhưng đôi môi khô nứt kia lại là minh chứng rằng cô vẫn đang bệnh, vì thế trông càng yếu ớt đáng thương hơn.

Cả người cô không còn sức lực, uể oải đến mức không muốn động đậy, cũng là chàng trai này đỡ cô dậy, cho cô uống nước, sau đó lại đỡ cô nằm xuống giường lại.

"Không xấu." Đoàn trưởng Phong nghiêm mặt nói.

Lúc này Cố Di Gia mới chịu buông tay ra, ngón tay cuộn tròn lại, cô chỉ cảm thấy nơi được môi anh chạm vào hình như đang nóng ran lên.

Cho dù là bộ dạng yếu ớt, tự tin, hay là hoạt bát... chỉ cần là cô thì đều có thể dễ dàng làm dấy lên cảm xúc trong lòng anh, khiến anh không cách nào bình tĩnh được.

Thường khi người ta bệnh thì tâm lý cũng sẽ trở nên yếu ớt hơn lúc bình thường, đặc biệt là khi thấy bạn trai mình đang ngồi bên cạnh, vì thế cô mới không kiềm chế mà được muốn làm nũng.

Trong mắt anh, cho dù là lúc nào thì cô cũng xinh đẹp không thể chối cãi, giống y như tiên nữ trên trời vậy.

Phong Lẫm bước đến bên bàn cầm phích nước nóng lên rót nước ra ly rồi mang sang cho cô.

Phong Lẫm kéo tay cô đặt lên môi mình, lúc cô đang trợn tròn mắt nhìn mình thì đáp lại: "Anh đi rót nước cho em, chị dâu đã nói rồi, nếu như em tỉnh lại thì phải uống nhiều nước vào, đổ mồ hôi thì mới hạ sốt được."

Lúc đó đoàn trưởng Phong cũng có mặt nên cũng thấy bộ dạng chật vật của cô, vừa xấu xí vừa nhếch nhác. Nhưng đa phần người bệnh cũng đâu có mấy ai trông đẹp đâu nhỉ, thật sự cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Quan trọng là dáng vẻ nghiêm túc của đoàn trưởng Phong trông quá thuyết phục, nên cô mới tin rằng trong mắt anh mình mãi mãi là người xinh đẹp nhất.

Cố Di Gia nói nhỏ với anh: "Em muốn rửa mặt..."

Nhưng cô vẫn muốn rửa mặt.

Rõ ràng anh không phải là người xem trọng vẻ bề ngoài nhưng mỗi lần nhìn thấy cô thì cũng đều không thể khống chế bản thân được.

Cố Di Gia được anh dỗ dành một cách đơn giản như thế đấy.

Lòng Phong Lẫm thấy không thoải mái cho lắm, bình thường anh rất muốn ủ ấm tay cô nhưng khi bàn tay này không còn lạnh nữa thì anh lại hy vọng chi bằng cứ như bình thường đi, ít nhất cô cung không đổ bệnh.

Cô dựa người lên thành giường cười hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh đến từ khi nào thế?'

Cố Di Gia bất lực cười: "Em quên nói với anh ấy là đừng nói cho anh biết..."

Sau khi lau mặt bằng khăn ấm thì dường như những vết mồ hôi còn sót lại trên mặt cũng được lau đi hết, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn được chút.

"Tan làm là anh đến đây ngay." Anh nắm chặt tay cô, vì cô vẫn còn sốt nhẹ nên nhiệt độ trên tay cô cao hơn bình thường.

Phong Lẫm bước ra ngoài lấy một chậu nước nóng vào, nhúng khăn rồi vắt khô để cô lau mặt.

Cố Di Gia nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại biết em bệnh thế?"

"Lão Cố nói đấy." Phong Lẫm bán đứng anh vợ mà không thèm chớp mắt.

Em gái mình bệnh thì chắc chắn Cố Minh Thành sẽ không giấu em rể tương lai, nói cho anh biết thì cũng là để anh quan tâm cô hơn. Đều là đàn ông với nhau cả nên đương nhiên cũng sẽ hiểu được một số bản tính của nhau, hơn nữa anh ấy cũng muốn lão Phong quan tâm em gái mình hơn, càng quan tâm càng tốt.

Tinh thần Cố Di Gia cũng tốt hơn, cuối cùng cô cũng đã phấn chấn trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận