Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 257: Phản Ứng Của Lão Cố 2

Cố Minh Thành còn chưa kịp hỏi mấy câu mà mình đắn đo thì Trần Ngải Phương đã nói: "Lão Cố, anh mà còn không đi thì sẽ tới muộn đó."

Cố Minh Thành nhìn đồng hồ, quả thực có chút muộn, anh ấy chỉ có thể nuốt lời vào bụng, quyết định trưa về nhà ăn cơm sẽ hỏi lại cô.

Là một sĩ quan đã có gia đình, với lại người nhà đều đã theo quân cho nên bây giờ anh ấy rất ít khi ăn cơm ở nhà ăn, nếu không có việc gì thì ba bữa sáng, trưa, tối đều sẽ ăn ở nhà.

Được ăn cơm cùng gia đình là một điều hạnh phúc và đáng trân trọng của anh ấy.

Cố Di Gia thấy vậy thì nói: "Anh à, anh nhanh đi làm đi, đừng để đến muộn."

Thật ra, cô muốn nói với mọi người rằng đêm qua cô đã đồng ý làm bạn gái Đoàn trưởng Phong, nhưng bây giờ đã muộn rồi nên cô quyết định đợi đến trưa mới nói cho họ biết.

Dù sao thì trưa nay Đoàn Trưởng Phong sẽ mang bản báo cáo yêu đương qua, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết nên cũng không cần gấp gáp.

Sau khi Cố Minh Thành đi làm, Trần Ngải Phương cũng giục hai đứa nhỏ nhanh chóng đi học.

"Cô út, chúng con đi nhé."

"Chị dâu, để em làm cho ạ." Cố Di Gia nói: "Trưa nay Đoàn trưởng Phong cũng đến ăn cơm ạ."

Bảo Hoa nhìn đầu tóc ngắn củn của anh trai mình, kiên quyết từ chối, cho dù cô bé không phải là một cô gái thùy mị dịu dàng nhưng cô bé vẫn là một cô bé yêu cái đẹp, cô bé thích nhất là được phụ huynh thắt tóc mình thành đủ kiểu bím tóc xinh xắn khác nhau, sao có thể cắt giống như anh trai được.

Trần Ngải Phương quay đầu lại nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cơm trưa thì để trưa chị về làm."

Bảo Sơn nói: "Nếu em thấy việc buộc tóc quá phiền phức thì em nhờ mẹ cắt ngắn như anh này."

Trong nhà thực sự rất sạch sẽ, anh trai, chị dâu, cháu trai và cháu gái đều là những người chăm chỉ, chỉ cần có thời gian thì họ đều quét dọn, dọn dẹp nhà cửa, không có việc nhà nào cần cô làm cả.

"Bảo Hoa, con còn lề mề cái gì vậy? Con xem anh trai con xem, anh ấy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ngày nào cũng có mình con lề mà lề mề." Trần Ngải Phương gọi cô bé.

Trần Ngải Phương "ừm" một tiếng, chị ấy nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, muốn hỏi rõ là có chuyện gì nhưng bây giờ đã trễ rồi nên chị ấy chỉ có thể rời đi với sự khó hiểu trong đầu.

Cắt giống như anh trai?

Bảo Hoa bĩu môi: "Đó là vì con phải buộc tóc mà, anh trai đâu có cần buộc tóc đâu ạ."

"Cô út, tạm biệt."

Sau khi Cố Di Gia quét dọn xong, thấy không có chuyện gì nên cô ra ngoài đi dạo, tập thể dục, khoảng chín giờ mới về nhà và bắt đầu làm việc của mình.

Bảo Hoa nhìn anh trai làm cái mặt quỷ rồi kéo mẹ ra ngoài.

Cô ngồi trước máy may, vừa may quần áo vừa không khỏi nghĩ đến Đoàn trưởng Phong.

Cố Di Gia thong thả ung dung ăn xong bữa sáng rồi cầm chổi đi quét dọn.

Về phần vườn rau, mới sáng sớm Cố Minh Thành đã tưới rồi, ngay cả gà trong chuồng gà cũng đã được Bảo Sơn cho ăn.

May mắn thay, bây giờ sức khỏe của cô đã bắt đầu khá hơn, cô cũng có bạn trai, mọi thứ đều đang đi theo hướng tích cực.

Sau khi đến thế giới này, không phải cô không cảm thấy ấm ức, một cơ thể yếu đuối, một niên đại xa lạ, thiếu thốn mọi thứ, làm gì cũng bất tiện, còn phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, sợ nói những lời không phù hợp sẽ mang lại rắc rối cho bản thân và gia đình...

Nhưng nếu gặp được người phù hợp, chạm đến trái tim cô thì yêu sớm một chút cũng không sao.

Hơn nữa bạn trai cô còn là một người quân nhân.

Khi Trần Ngải Phương về nhà thì thấy cô đang nhóm lửa ở trong bếp, nước đã được cho vào nồi, bên cạnh còn có rau đã rửa sạch còn mọng nước cùng với một ít gia vị ăn mì trộn.

Cô có bạn trai rồi.

Nghĩ tới Phong Lẫm, Cố Di Gia bất giác mỉm cười.

Cô cũng không ngờ mình lại tìm bạn trai sớm như vậy, trước đây cô còn nghĩ rằng nếu muốn tìm bạn trai thì cũng phải đợi đến sau hai mươi lăm tuổi.

Chị ấy không khỏi nhìn Cố Di Gia, lúc này chị ấy có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng mình.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Cố Di Gia đều cảm thấy không chân thực.

Cố Di Gia làm việc của mình một cách đầy hờ hững, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, làm việc gì cũng không tập trung.

Đặc biệt là khi nghĩ tới trưa nay bạn trai mình sẽ tới nhà, cô phải giới thiệu anh với gia đình, tự nhiên trong lòng cô lại cảm thấy hồi hộp không sao tả được.

Cho đến khi nhận ra đã muộn rồi, cô mới vội vàng đi chuẩn bị cơm trưa.

Cô thực sự không biết mình đến thế giới này là vì cái gì.

Cô vẫn muốn chơi thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận