Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 11: Mẹ Kế 3

Bình thường rõ ràng anh ấy là một người đàn ông chính trực, đáng tin cậy và vững vàng, nhưng đôi khi lại nói những lời vô nghĩa, khi cưới chị ấy, anh ấy không có như vậy, sao mà sau khi có con anh ấy lại trở nên nhăng nhít rồi?

Thực ra Trần Ngải Phương cũng hơi bối rối, chị ấy vẫn chưa biết tại sao hôm qua em chồng lại ngất xỉu, tại sao cô lại ngất xỉu ở nhà thím ba Cố, không có việc gì thì em chồng đến nhà thím ba Cố làm gì?

Nhà họ Cố có ba anh em, Cố Minh Thành và Cố Di Gia là con của con trưởng, cha của họ Cố Tùng Bách là anh cả, cho nên mọi người quen gọi ông ấy là anh cả Cố.

Bởi vì ông cụ Cố qua đời sớm nên nhà họ Cố phân chia sớm, mối quan hệ giữa ba anh em không tốt cũng không xấu, tuy nhiên trong những năm gần đây, do Cố Minh Thành dần dần bộc lộ tài năng trong quân đội, trái lại ba anh em trở nên thân thiết với nhau hơn.

Nói cho cùng cũng là do hai người còn lại của nhà họ Cố nhìn thấy tiền đồ rộng mở của Cố Minh Thành nên đến nịnh nọt họ.

Đáng tiếc Cố Minh Thành là người có chính kiến, ngay cả cha ruột cũng không quản được anh ấy, huống chi họ hàng chú thím, chưa bao giờ cho họ bất kỳ lợi lộc gì.

Mấy năm qua, họ hàng nhà họ Cố không chỉ kiêng dè Cố Minh Thành mà còn ghét anh ấy.

Thím ba Cố thường xuyên thì thầm rằng Cố Minh Thành không muốn chọn anh em họ hàng mình hay những chuyện tương tự. Vài năm trước, con trai út của thím ba Cố muốn nhập ngũ, nhờ Cố Minh Thành giúp vào danh sách tiến cử nhưng Cố Minh Thành từ chối với lý do đó không phải chức trách của anh ấy, không thể vượt quá giới hạn.

Vì chuyện lần này, thím ba Cố thường xuyên phàn nàn về Cố Minh Thành, ngay cả khi nhìn Trần Ngải Phương và Cố Di Gia cũng thấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, bà ta thường nói với chị dâu Vu Hiểu Lan về chuyện hai anh em Cố Minh Thành không đúng.

Thím ba Cố cũng không tệ đến thế, chỉ là người thích lợi dụng, có gì tốt thì muốn lấy một phần, không lấy được sẽ trách người không cho mình lấy.

Vì vậy Trần Ngải Phương không ưa thích gì thím ba Cố, bình thường chị ấy đối xử với bà ta như họ hàng không thân, nếu muốn lợi dụng chị ấy thì không thể nào.

Trên thực tế, không chỉ với thím ba Cố, mà cả nhà họ Cố, Trần Ngải Phương cũng không thích ai hết.

Đừng tưởng rằng chị ấy không biết, mặc dù mấy người nhà họ Cố không dám ức hiếp họ vì nể Cố Minh Thành chồng chị ấy, nhưng sau lưng lại làm rất nhiều thủ đoạn lừa gạt họ. Đặc biệt là với em chồng chị ấy, họ thường thầm mắng cô là ma quỷ không thọ, đồ bệnh tật, còn thẳng thừng nói rằng cô sẽ không sống lâu.

Trần Ngải Phương quyết định sau giờ học ngày mai sẽ đến gặp thím ba Cố hỏi xem thế nào, bà ta không có ý đồ khác thì thôi, nhưng nếu bà ta dám tìm cách...

Chị ấy cười khẩy một cái.

**

Ngày hôm sau Trần Ngải Phương còn chưa đi tìm thím ba Cố, ở nhà đã có một vị khách không mời mà đến.

Cố Di Gia đang ngồi trong phòng chính uống nước, Bảo Hoa đang nhặt rau, bỏ đi mấy chiếc lá vàng.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Bảo Hoa tưởng có người lại đến gặp cô út, hai ngày nay có rất nhiều người đến thăm cô út nên cô bé dùng đôi chân ngắn ngủn đi tới mở cửa.

Khi mở cửa ra, cô bé nhìn thấy một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt ủ rũ, mặc dù khuôn mặt đã già nua, hơi đen và gầy gò nhưng vẫn có thể nhận ra nét mặt của bà ta rất giống Cố Minh Nguyệt, bà ta là mẹ của Cố Minh Nguyệt - Vu Hiểu Lan.

Bảo Hoa nhanh chóng đảo mắt, giọng ngọt ngào hỏi: "Bà nội, sao bà lại tới đây ạ?"

Vu Hiểu Lan liếc nhìn cô bé một cái, ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói: "Nghe nói hôm qua Gia Gia mới từ bệnh viện về, bà tới xem thử."

Bảo Hoa không muốn bà ta vào lắm, nhưng vì lễ phép vẫn mở cửa cho bà ta vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận