Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 412: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 3

Phong Lẫm chỉ cảm thấy một cảm giác còn mãnh liệt hơn cả lúc họ thân mật vừa rồi đang dâng trào trong lòng anh, anh ước gì có thể giam cô gái đang ở trong lòng anh vào cơ thể.

Ngay tại giờ phút này anh nhận ra mình không còn cô đơn khi ở đây nữa.

Có một người sẽ chờ anh trở về, lúc nào cũng lo cho sự an toàn của anh, luôn luôn mong nhớ anh, dù cho anh có đi xa thế nào thì cô vẫn sẽ như sợi dây buộc diều, kéo anh ở lại.

Vì thế anh càng phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Đoàn trưởng Phong không thể nói những lời thân mật như "anh cũng vậy", anh là người hướng nội nên chỉ có thể ôm cô thật chặt rồi dùng cách này để bày tỏ tình cảm của mình cho cô.

Cố Di Gia ung dung rúc vào lòng anh, cô hỏi: "Anh về khi nào thế?"

"Về lúc rạng sáng."

Cố Di Gia ngạc nhiên: "Thật sao? Vậy anh đã nghỉ ngơi chưa?"

Dù bị thương nhưng anh lại không quý trọng bản thân, anh chỉ vùi đầu vào làm việc và mà chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Hơn một tháng nay hai người không gặp nhau, lại là một cặp đôi sắp kết hôn, đang trong giai đoạn mặn nồng nên khó tránh khỏi không muốn chia xa.

Đây là trách nhiệm của anh, anh phải ra chiến trường chiến đấu nên không tránh khỏi việc bị thương.

Cô không thể can thiệp vào công việc của anh nên chỉ có thể quan tâm anh nhiều hơn, để anh nghỉ ngơi đầy đủ, khi nghỉ ngơi đầy đủ thì cơ thể của anh mới khỏe hơn, mới có thể tập trung vào công việc.

Sau khi hẹn hò với anh, cô đã được chú Vinh và ông Hồ kể không ít chuyện về anh.

Phong Lẫm nhìn cô, anh hỏi trong vô thức: "Mua gì thế?"

"Có, anh ngủ mấy tiếng."

Bọn họ ngồi trong góc phòng, nói chuyện tình cảm rồi đôi lúc vành tai chạm tóc mai.

Trong đó kể nhiều nhất về chuyện anh bị thương, ông Hồ xử lý không ít vết thương cho anh, còn chú Vinh sợ anh bị thương quá nặng nên đã để anh dùng nhiều thuốc bồi bổ thân thể.

Cố Di Gia nhìn ánh mắt của anh, trong đôi mắt ấy có ít tơ máu, sắc mặt tươi tỉnh, vừa nhìn là biết nghỉ ngơi đầy đủ nên cô lập tức cảm thấy yên tâm.

Cố Di Gia lo rằng một ngày nào đó anh sẽ ra đi, đây không phải là chuyện có thể đùa.

Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng cô lại cố tình đè giọng, thêm vào đó là giọng điệu hơi mập mờ, khiến người nghe không thể không nghĩ bậy nghĩ bạ.

Nhưng lần nào anh cũng cố gắng hết sức và dùng cả máu thịt của mình để đổi lấy, anh bị thương như cơm bữa nên khiến cô lo lắng mãi.

Tai của đoàn trưởng Phong đỏ ửng, anh nói: "Anh đi cùng với em."

Cố Di Gia nhích lại gần tai anh, cô cười nói: "Đoàn trưởng Phong, ngày mai anh nghỉ đúng không? Nếu anh được nghỉ thì chúng ta lên thị trấn mua một ít đồ nhé."

"Mấy đồ dùng cho phòng ngủ." Cố Di Gia cố ý nói: "Không có chăn và chiếu thì sau này chúng ta ngủ như thế nào, hửm?"

Dù đoàn trưởng Phong có kiềm chế như thế nào thì anh vẫn là đàn ông, dù sao cũng không thể để cô chủ động hoài được.

Cho dù sai hay không sai thì trước hết phải xin lỗi cái đã.

Anh ấy lại nhìn Phong Lẫm, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, chỉ có hai tai hơi đỏ.

Đoàn trưởng Phong biết rõ mọi chuyện không như lời cô nói nhưng không hiểu sao anh lại thấy buồn cười.

Đúng là như vậy, Cố Di Gia vừa nghe thấy thế thì cũng không chọc anh nữa, cô hôn lên mặt anh như bày tỏ niềm an ủi, sau đó bị anh chiếm thế chủ động.

"Đương nhiên rồi." Cố Di Gia lẩm bẩm: "Nếu anh không đi cùng em thì chị dâu sẽ đi theo phụ em, điều này khiến em nghĩ đến thật ra người em kết hôn là chị dâu mới đúng."

Gia Gia của anh là cô gái mềm lòng, trải qua nhiều lần như thế nên anh có kinh nghiệm chứng minh được điều này, nếu thường ngày cô làm ầm lên thì trước tiên hãy nhận lỗi, cô sẽ không quấy nữa mà ngược lại sẽ xót cho anh.

Hai người ở trong phòng cả ngày cho đến khi Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương tan ca trở về.

Nhìn thấy hai người đi ra khỏi phòng, Cố Minh Thành nhìn qua thấy mặt mày của em gái rạng rỡ hẳn, khuôn mặt cô nở rộ như đóa hoa, đôi mắt trong trẻo, tâm trạng cũng tốt hơn.

Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, anh cười đáp: "Ừm, anh sai rồi."

Anh ấy tặc lưỡi, rồi không thèm đoái hoài gì đến đôi tình nhân trẻ này.

Ai mà không có người yêu cơ chứ, không nghĩ cũng biết hai người đó ở trong phòng làm gì - nhưng mà chắc là em gái của anh ấy là người chủ động.

Nghĩ đến đây, Cố Minh Thành bắt đầu cảm thấy đau trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận