Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 709: Dọn Rác 2

Đại Hoa ở đây một lúc lâu với Cố Di Gia, cứ chần chừ không muốn rời đi.

Cố Di Gia hơi khó hiểu, không nhịn được liếc nhìn cô bé.

Đứa nhỏ Đại Hoa này là một cô bé có chừng mực, dù thích ở cạnh cô cũng sẽ không ở đây với cô quá lâu vì sợ làm phiền người khác.

Thấy Tiền Quyên Quyên định rời khỏi, Đại Hoa đột nhiên mở miệng gọi cô ấy lại: "Cô Tiền, cô định về nhà sao ạ?"

"Đúng vậy." Tiền Quyên Quyên mỉm cười nói: "Ra ngoài cũng hơi lâu rồi nên cô muốn về nhà nghỉ ngơi một chút."

Hiện cô ấy đang mang thai nên rất hay thấy mệt, mỗi ngày đều phải nghỉ trưa một chút thì buổi chiều mới có tinh thần.

Đại Hoa do dự một lúc rồi nói một cách hàm ý: "Cô Tiền, chiều nay cô sẽ ở nhà sao?"

Tiền Quyên Quyên dịu dàng nhìn cô bé: "Chắc là vậy, có chuyện gì sao?"

Tiền Quyên Quyên há hốc miệng không biết nói gì.

Cố Di Gia cũng nói: "Cô cũng sẽ đi cùng đoàn trưởng Phong đến chỗ anh trai và chị dâu để nghỉ lễ."

Thật ra ở thời đại này, hễ là trong nhà có đông thành viên thì chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, nhà nào mà không từng cãi nhau om sòm như thế. Nhưng Mã Xuân Hoa thừa hưởng giọng nói lớn của bác gái Mã, chỉ cần cô ta vừa cất tiếng nó là âm thanh đó có thể vang rất xa, những người ở gần đó đều bị làm ồn đến mức không thể nào nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Tiền Quyên Quyên nhẹ nhàng nói: "Cô biết, hôm nay là tết Đoan Ngọ, chỉ là cô và doanh trưởng La định sẽ đến nhà chị dâu cô nghỉ lễ."

E là không chỉ rác mà một số thứ của Mã Xuân Hoa cũng bị vứt đi như rác.

Đại Hoa khịt mũi coi thường, chẳng lẽ cô bé phải hèn nhát như mẹ mình, chỉ có thể hầu hạ bọn họ như một con bò già và để bọn họ hút máu của mình sao?

Đại Hoa cụp mắt xuống, cắn môi một cái, cuối cùng quyết định nói rõ sự thật: "Hôm nay khi về nhà, cháu phát hiện phòng cháu đã trở thành phòng của cô út cháu, hơn nữa cô ấy đã biến gian phòng của cháu giống như bãi rác, vì vậy cháu đã gom hết rác lại và vứt đi..."

Đại Hoa nhìn bọn họ, hơi cúi đầu xuống và nhỏ giọng hỏi: "Các cô không trách cháu sao?"

Với tính tình của Mã Xuân Hoa, khi phát hiện đồ đạc của mình bị ném đi, sợ là cô ta sẽ cáu giận đến mức muốn nổ tung, rồi lúc đó có lẽ sẽ lại có một trận ầm ĩ.

Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên đều là những người thông minh nên lập tức hiểu được ý của cô bé.

Cô ấy đã từng dạy Đại Hoa, Đại Hoa cũng được coi là học trò của cô ấy, nhưng thực ra cô ấy cũng hiểu rằng con gái trong những năm này sống không hề dễ dàng. Đại Hoa sống cuộc sống như thế nào, cô ấy sống ngay cạnh nhà họ Mã nên cũng biết hết.

Cha ruột đã không ở bên cạnh bọn họ từ khi còn nhỏ rồi, cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng bảo vệ bọn họ.

Đây mới là điều khiến người ta khó chịu.

Cô bé chỉ có một người mẹ ruột, nếu như cô bé không mạnh mẽ để bảo vệ mẹ và hai em gái của mình thì mấy mẹ con bọn họ sẽ chỉ có thể trở thành đối tượng bị những người đó bóc lột đến tận xương tuỷ.

Cô bé biết tính cách mình không tốt, từ nhỏ đã là một đứa nổi loạn, không tôn trọng người lớn và thậm chí còn thường xuyên trả treo với người lớn. Ngày trước khi ở quê, bà nội cô bé, cô út, chú hai và thím hai, không biết bọn họ ghét cô bé đến mức nào mà lại cho rằng cô bé không giống mẹ cô bé một điểm nào.

Cô bé không làm được!

"Tối mai ạ." Đại Hoa đáp.

Nghĩ đến đã thấy rùng mình, làm vợ con của anh ấy đúng là quá xui xẻo rồi.

Để đoàn trưởng Phong đến giúp đỡ? Không là muốn hù chết chính ủy Mã và những người khác sao?

Cô ấy cũng là người từng như vậy, làm sao cô ấy có thể khiển trách nặng nề Đại Hoa vì đã làm những chuyện như thế chứ? Mặc dù cô ấy biết, có lẽ hôm nay nhà họ Mã sẽ lại ầm ĩ, nhưng cãi nhau ầm ĩ lên cũng tốt.

Cố Di Gia ho nhẹ một tiếng rồi kéo Đại Hoa lại hỏi nhỏ: "Khi nào cháu về lại học trường học thế?"

Tiền Quyên Quyên thở dài và xoa đầu cô bé: "Có một số việc không phá cũ đi thì không xây mới được."

"Vậy kết quả tối nay thế nào, sáng mai cháu sang đây kể cho cô nhé, cô cũng rất muốn biết." Cố Di Gia nói rồi nháy mắt với cô bé: "Nếu một mình cháu không làm được thì cứ đến tìm cô, cô sẽ bảo đoàn trưởng Phong đến giúp cháu."

Đại Hoa: "..."

Tiền Quyên Quyên quay đầu, lấy bàn tay che miệng lại bật cười.

Nếu không làm ầm lên thì có lẽ chính ủy Mã vẫn không biết người nhà mình đã đối xử với vợ con anh ấy thế nào, thậm chí còn xem vợ con anh ấy như người dưng nước lã.

Mặt Đại Hoa cũng đỏ lên rồi vội vàng xua tay và lắp bắp nói: "Không, không cần đâu ạ, chuyện nhỏ nhặt này không cần lãng phí nhân tài..."

Trời ạ, rốt cuộc cô bé đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là lãng phí nhân tài? Chuyện này hoàn toàn không cần đoàn trưởng Phong phải ra mặt giúp sao? Đoàn trưởng Phong là người làm chuyện lớn, nên không thể tham gia vào loại chuyện vặt vãnh như này sao?

Nếu đoàn trưởng Phong thật sự ra mặt, chỉ cần anh đứng đó là sẽ không ai dám làm loạn trước mặt anh nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận