Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 815: Đến Thủ Đô 2

Sau khi tuyết ngừng rơi thì mọi người ai nên đi học thì đi học, người cần đi làm thì đi làm.

Trần Ngải Phương cũng đi làm, chẳng qua chỉ là mang thai sáu tháng thôi mà, với cô ấy mà nói thì không cần nghỉ ngơi gì cả, thậm chí cô ấy còn không xem mình là phụ nữ có thai, tinh thần vô cùng tốt, sức khỏe tràn trề.

Có lẽ nên nói là người của thời đại này đều như vậy cả.

Trên người họ ai cũng có tinh thần rất mạnh mẽ, rất nhiệt huyết, làm chuyện gì cũng tràn đầy lòng hăng hái, như thể đang có một niềm tin nào đó đang chống đỡ cho họ, khiến họ không sợ vất vả, không sợ mệt mỏi, hoàn cảnh càng khó khăn thì họ càng không khuất phục.

Một người vừa sợ vất vả vừa sợ mệt như Cố Di Gia hoàn toàn không hợp với họ, nhưng sống trong thời đại này lâu rồi thì ít nhiều cô cũng bị ảnh hưởng, thậm chí đã bắt đầu thay đổi, dần dần hòa nhập với họ.

Chập tối, lúc đoàn trưởng Phong quay về thì ngôi nhà chìm trong sự yên ắng.

Anh bước đến phòng làm việc, thấy cô gái đang ngồi cạnh chiếc bàn dài thì yên lặng đứng đó một lúc rồi mới quay người rời đi.

Mỗi lần Cố Di Gia đắm chìm trong công việc thì sẽ tự động quên đi mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Phong Lẫm đáp: "Em muốn ăn gì đây?"

Phong Lẫm nói: "Canh sườn hôm qua nấu vẫn chưa ăn hết, đợi lát nữa bỏ thêm ít rau vào rồi ăn lẩu rau vậy."

Phong Lẫm đã quen với việc mỗi lần về đến nhà được cô hôn một cái như thế, đây là cách chào mừng anh về của cô, gương mặt căng thẳng của anh dần buông lỏng ra.

Một cuộc đối thoại không có kết quả như thế cũng là chuyện thường xảy ra trong cuộc sống hằng ngày. Con người ta sống cả đời thì nhu cầu ăn uống cũng theo xuyên suốt cả cuộc đời, đây cũng là cuộc sống thường ngày.

Cố Di Gia đi đến nhà bếp, không hề ngạc nhiên khi thấy đoàn trưởng Phong đang ngồi trước bếp nhóm lửa.

Phong Lẫm mỉm cười nghe câu chuyện ấy, thấy dáng vẻ phấn khởi của cô thì anh biết cô thật sự rất vui mừng.

Mãi cho đến khi cô vẽ xong nét vẽ cuối cùng, cầm chiếc phích nước nóng bên cạnh rót nước uống, nghe thấy âm thanh bên ngoài thì mới nhìn đồng hồ trên tay thì mới phát hiện đã muộn lắm rồi.

Cố Di Gia gật đầu đáp lại một tiếng được, sau đó tươi cười, kể lại với anh chuyện hôm nay mình đi thăm Phương Mỹ Hà và đứa bé: "Mặt đứa bé đấy không giống mẹ chút nào, nhìn là thấy giống đoàn trưởng Du ngay, sau này lớn lên chắc chắn cũng giống cha nó."

Cô nhanh chóng bước sang đó, ôm lấy mặt anh hôn một cái trước: "Anh Lẫm, chào mừng anh về nhà!" Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nhanh chóng uống hết ly nước rồi vội vàng bước ra ngoài.

"Gì cũng được."

Lúc ăn cơm Cố Di Gia như nhớ ra được gì đó: "Anh Lẫm, tết năm nay rơi vào cuối tháng một, vậy khi nào chúng ta mới đi xe lửa đến thủ đô vậy?"

"Anh Lẫm, tối nay ăn gì thế?" Cô cười hỏi.

Bây giờ đã là cuối tháng mười hai rồi, chỉ còn một tháng nữa là tết đến.

"Mỹ Hà rất tức giận, rõ ràng là con do chị ấy sinh nhưng sao lại có thể không giống chị ấy được chứ."

Cuộc sống của cô rất đơn giản nhưng cũng rất thoải mái, cô luôn có thể tìm được một số chuyện thú vị để khiến tâm trạng của mình luôn vui vẻ.

Lúc Phong Lẫm đến đó lấy thịt thì cũng tiện thể đưa Bảo Sơn về luôn.

Rất nhiều người đang chuẩn bị thức ăn trữ đông, chỉ cần tuyết ngừng là sẽ lên thị trấn mua một số về nhà để dự trữ ngay, còn có người tìm đến sĩ quan hậu cần để mua thịt dê và gà nữa.

Thịt muối có thể bảo quản được rất lâu, ăn cả năm cũng không sợ hư, đây cũng là một cách bảo quản thịt rất tốt.

Cố Di Gia tính toán thử thời gian, vậy là khoảng hai mươi tám tháng chạp là có thể đến thủ đô rồi, như vậy cũng được, không cần vội vàng quá.

Phía chú Vinh cũng đã chuẩn bị thịt thà xong, bảo Phong Lẫm sang đó mang về.

Phong Lẫm đáp: "Anh có thể xin nghỉ vào tháng một, vậy chúng ta chọn ngày hai mươi sáu tháng chạp đi."

Cố Di Gia ăn cơm chiều bên nhà anh trai và chị dâu, thấy anh đưa Bảo Sơn về thì cô và chị dâu nấu ít đồ cho hai người họ ăn, còn Cố Minh Thành thì giúp mang thịt vào.

Thịt được đặt trong túi vải bố rồi vùi vào đống tuyết trong sân, Trần Ngải Phương đến đó xem thử, sau đó nói: "Thịt tươi cũng khá nhiều, đúng lúc có thể làm một ít thịt muối."

Năm nay chú Vinh cũng cho không ít thịt, thịt tươi lại nhiều hơn nữa.

Tuyết vừa ngưng được mấy ngày thì lại bắt đầu nổi lên tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận