Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 691: Bị Ném Phân Lên Người 8

Cố Di Gia rất có tinh thần nói: "Không mệt ạ, trên xe về em có ngủ một giấc! Nhưng mà có hơi đói bụng, chị dâu, trong nhà có gì ăn không?"

"Có chân giò hầm." Trần Ngải Phương nói: "Biết hôm nay hai đứa về sẽ đói bụng cho nên chị đang nấu rồi, một lát nữa là có ăn ngay."

Không cần cô ấy nói Cố Di Gia cũng đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn bay bay trong không khí, vẻ mặt tràn ngập sự vui vẻ, chạy tới bên cạnh chị dâu, ôm lấy tay cô ấy làm nũng: "Em biết chị dâu đối xử với em tốt nhất."

"Cô út!" Bảo Hoa chen tới ôm lấy eo Cố Di Gia: "Cô út, có sách của con không ạ? Có sách của anh trai không ạ?"

Cố Di Gia cười gật đầu: "Có hết, ở chỗ đoàn trưởng Phong đấy."

Bảo Hoa và Bảo Sơn lập tức vây quanh đoàn trưởng Phong, kéo anh vào phòng khách, còn ân cần rót nước bưng trà, đôi mắt dán chặt vào cái túi trong tay anh.

Phong Lẫm không làm khó bọn nhỏ, anh lấy sách trong túi ra.

Trong túi có tầm mười mấy quyển sách, ngoại trừ mấy quyển truyện tranh ngắn thì còn lại đều là sách vật lý mà Bảo Sơn cần, còn có một quyển sách tranh dịch về khoa học kỹ thuật nước ngoài mua ở nhà sách Tân Hoa.

Món chính sắp được hầm xong rồi, Trần Ngải Phương xào một ít rau xanh, nấu một nồi canh rồi ăn cơm.

"Anh cả, nhanh lại ăn cơm nào, em đói rồi!" Cố Di Gia kêu lên.

Ngoại trừ hai quyển sách ở bên ngoài, những quyển sách khác đều có vẻ rất cũ, xem ra không phải mua ở nhà sách.

Cô vừa mới hỏi xong thì thấy bóng dáng Cố Minh Thành giẫm lên hoàng hôn đi tới, anh ấy nhìn thấy em gái và Phong Lẫm cũng vui mừng nói: "Hai đứa về rồi à? Lần này lên thành phố đều thuận lợi cả chứ?"

Bảo Hoa giòn giã nói: Cảm ơn cô út, dượng út."

Anh ấy cũng giống như Phong Lẫm, lo lắng em gái bị dọa sợ.

Bảo Hoa hét chói tai, cô bé ôm lấy truyện tranh ngắn rồi nhảy dựng lên, vui mừng khôn xiết.

Cố Minh Thành rửa tay xong thì ngồi vào bàn, mọi người cùng nhau ăn cơm, cô nói: "Thuận lợi ạ, có điều chạng vạng tối hôm qua, trên đường bọn em gặp phải bọn cướp, may mà có đoàn trưởng Phong ở đó, cuối cùng mấy người đó đều bị công an dẫn đi cả rồi."

Trần Ngải Phương nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ thì không khỏi lắc đầu, hỏi: "Gia Gia chắc phải phải tốn công lắm mới mua được những quyển sách kia cho Bảo Sơn nhỉ?"

Mặc dù Bảo Sơn không nói nhưng từ hành động nhanh chóng lật sách xem của cậu bé có thể thấy được bây giờ cậu bé cũng vô cùng vui sướng, giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Cảm ơn cô út, dượng út."

Cố Di Gia đã đói gần chết, nhưng cô vẫn nhìn quanh rồi hỏi: "Anh cả còn chưa về nữa ạ?"

Cố Di Gia cười không tim không phổi nói: "Không sao đâu, có đoàn trưởng Phong ở đó mà, anh ấy sẽ bảo vệ em!"

Cố Di Gia chẳng hề để ý nói: "Không sao đâu, bọn em tìm được ở trạm thu gom phế liệu, chỉ tốn một ít tiền thôi, rẻ lắm."

Cô nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng tin cậy và không muốn rời xa, Cố Minh Thành là anh trai, nhìn thấy thế cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Cố Minh Thành nghiêm lại, anh ấy hơi nheo mắt hỏi: "Sao lại gặp phải chuyện như vậy? Em có làm sao không?"

Những người khác cũng nhốn nháo nhìn qua.

Nói tới đây Cố Minh Thành cảm thấy rất phiền muộn, anh ấy còn muốn về nhà ăn cơm mà, đi nửa đường thì bị lão Mã chặn lại.

Trần Ngải Phương lắc đầu: "Chị cũng chỉ nghe nói thôi, không hiểu rõ tình hình lắm."

Cố Di Gia uống một hớp nước: "Nghe qua cũng đáng thương thật."

Ăn cơm tối xong, mọi người lại cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm, rồi nói tới chuyện của Mã Xuân Hoa.

Cố Minh Thành đau đầu nói: "Anh về muộn thế này cũng là vì chuyện này! Em gái lão Mã cứ làm loạn hết cả lên, nhất quyết bắt phải tìm ra người đã ném phân vào cô ta, giọng nói cô ta thật sự quá lớn..."

Trần Ngải Phương lại cảm thấy hài lòng, cô ấy nhìn đoàn trưởng Phong hệt như "mẹ vợ" nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Trần Ngải Phương nhíu mày hỏi: "Đã điều tra ra được là ai làm chưa?"

"Sao mà nhanh như thế được?" Cố Minh Thành bĩu môi nói: "Lúc nãy anh tới nhà lão Mã muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng em gái lão Mã đang rất kích động, thuật lại chuyện cũng không rõ ràng, ngay cả việc cô ta bị ném phân ở chỗ nào cũng không nói thì làm sao bọn anh đi điều tra được?"

Trần Ngải Phương à một tiếng rồi quay qua nhìn con gái nhỏ, cô bé đang ôm quyển truyện tranh ngắn đọc say sưa ngon lành, giống như thể không nghe thấy gì cả.

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, là ai làm thế với Mã Xuân Hoa vậy? Đã tìm ra người làm chưa?"

Mặc dù cô không thích gì Mã Xuân Hoa, nhưng cô gái trẻ tuổi gặp phải chuyện như này cũng khiến người khác thương cảm thay.

Cô không có tâm tình cười trên nỗi đau của người khác, nhưng bảo cô đi an ủi Mã Xuân Hoa thì quên đi, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận