Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1027: Xử Bắn 1

Vẫn chưa tới giờ tan trường, phần lớn các học sinh không có tiết thì là đang tự học, nhất định sẽ không tùy tiện mà lãng phí thời gian cho những việc không cần thiết.

Lúc Cố Minh Nguyệt đến chính là thời gian nghỉ giữa tiết.

Cô ta vội vội vàng vàng tới, hoàn toàn không chú ý đến bây giờ là lúc nào, cũng may Cố Di Gia vừa từ thư viện đi ra, nên cô ta vừa hay gặp được trên đường. Sau khi Cố Minh Nguyệt trút hết tất cả tâm tư phức tạp trong lòng ra cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

"Chuyện này chị đã nói với em rồi, chị cũng nên đi đây." Ánh mắt cô ta có chút phức tạp: "Em tự mà cẩn thận đi."

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì vậy thì cũng không trách cô ta được. Cô ta không phải đồng lõa, đừng hòng buộc tội cô ta.

Thấy cô ta rời đi, Cố Di Gia gọi cô ta: "Chị đi như vậy, không sợ Khương Tiến Vọng vẫn còn đồng bọn coi giữ ở bên ngoài à?"

Cố Minh Nguyệt sững sờ một lát, không ngờ tới cô sẽ nhắc nhở bản thân.

Ánh mắt cô ta có chút phức tạp pha lẫn chút chần chừ: "Vậy, vậy chị đợi tan học rồi đi."

"Tôi đi tìm người đưa chị đi." Cố Di Gia cất tiếng, thấy cô ta kinh ngạc nhìn qua, cô nói: "Coi như tôi cảm ơn thông tin chị cung cấp lần này."

Cô ta chỉ là không muốn trở thành đồng lõa, khi Cố Gia Di xảy ra chuyện bị anh hai và nhà họ Phong trả thù.

Ban đầu cô ta mưu tính hai anh em Cố Minh Thành ở đây, muốn nhận được sự giúp đỡ từ họ nhưng rõ ràng bọn họ càng muốn đối đãi với cô ta như người dưng nước lã, đôi bên không phiền tới nhau hơn.

Cố Minh Nguyệt mở miệng muốn nói sau đó lại thôi.

Thậm chí công việc tìm được cũng không ra làm sao. Tiền ít, làm lụng vất vả còn không ăn ngon bằng cô ta ở nhà mẹ đẻ.

Dù sao ban nãy cô ta cũng đã mất mặt một lần trước Cố Di Gia, mất mặt thêm lần nữa thì có sao?

Tuy rằng cô ta vì không muốn trở thành đồng lõa mới quyết định tới đây nói cho Cố Gia Di sự việc này nhưng không hề có nghĩa là cô ta bằng lòng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm.

Cố Minh Nguyệt im lặng tiếp nhận ý tốt của cô.

Bản thân tới đây cuối cùng vì ham muốn cái gì?

Trải qua chuyện này, Cố Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy thủ đô cũng không tốt đẹp như vậy. Cô ta không quen với cuộc sống ở đây. Những người gọi là bạn bè kia thực ra cũng không xem là thân thiết, chỉ có thể coi là bạn cùng ngành thôi. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì ở đây, chưa chắc bọn họ đã vươn tay ra giúp đỡ.

Tuy rằng cô ghét Cố Minh Nguyệt nhưng suy cho cùng cô ta đã bất chấp nguy hiểm đưa tin tức tới, cô chưa đến mức nhẫn tâm như vậy.

Cố Minh Nguyệt trầm mặc đi sau cô.

Đây coi là sự lương thiện lớn nhất mà họ đối với cô ta rồi.

Cố Gia Di chỉ chọn nơi người đông đúc để đi.

So với tính mạng của bản thân, thật ra lòng tự tôn cũng không quan trọng như thế. Nếu như quan trọng, ban đầu cô ta đã không mặt dày đi lấy lòng Cố Di Gia, tìm cơ hội bấu víu lấy Khương Tiến Vọng.

"Đi theo tôi!" Cố Di Gia ngoảnh mặt hướng cô ta nói, dẫn đường đi về phía trước.

"Gia Gia, cô đến tìm tôi có việc gì?" Nói xong, anh lặng lẽ đánh giá Cố Minh Nguyệt.

Anh bị bạn học đẩy đẩy, ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Di Gia đưa theo một cô gái xa lạ tới, đứng ở ngoài cửa sổ vẫy tay với anh. Không tránh được có chút ngạc nhiên, anh nhẹ tay nhẹ cửa đi ra ngoài.

Cố Minh Nguyệt cảm thấy được sự thay đổi trên người anh, rụt rụt đầu lại, hiểu rằng bạn bè của Cố Di Gia quả nhiên không phải những người bình thường.

Cố Di Gia đưa Cố Minh Nguyệt đi tìm Du Phong.

Ba người đi đến nơi cách phòng học không xa nói chuyện, miễn cho làm phiền đến người đang học trong lớp.

Tuy là không biết Khương Tiến Vọng muốn làm điều gì, có bao nhiêu đồng bọn, có ẩn nấp trong trường hay không nhưng chú ý thận trọng chút không thừa đâu.

Cố Di Gia nói tin tức mà Cố Minh Nguyệt đưa tới cho anh.

Nghe cô nói xong, nụ cười trên mặt Du Phong nhanh chóng vụt tắt, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm túc, ban đầu mang theo chút mùi của kẻ ăn chơi ngả ngớn trong chốc lát cũng thay đổi, trở nên cực kỳ sắc bén.

Tuy rằng nhìn giống thiếu gia được nuông chiều lớn lên nhưng suy cho cùng anh xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ mưa dần thấm đất, tam quan cực kỳ nghiêm chỉnh, không phải là kiểu ăn chơi vô dụng kia.

Du Phong đang học tiết tự học, các học sinh trong lớp đều đang chăm chỉ học hành.

"Cô tính làm thế nào?" Du Phong nhăn mày hỏi, theo bản năng nhìn xung quanh, cảnh giác những người lạ mặt đến gần.

Theo ý của Cố Di Gia, người bên kia phái đến không tốt đẹp gì, có thể là những tội phạm trốn trại bên Tây Bắc, không chừng sẽ làm ra những chuyện mất trí gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận