Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 159: Cảm Ơn Đã Quan Tâm 1

Quả nhiên, đến mười hai giờ đêm, cơn sốt cuối cùng cũng giảm xuống.

Sau khi hạ sốt, Cố Di Gia thoáng tỉnh táo lại một chút, trong ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy Trần Ngải Phương với vẻ mặt tiều tụy đang túc trực bên cạnh giường, cô khàn khàn giọng gọi cô ấy một tiếng: "Chị dâu..."

"Gia Gia, em tỉnh rồi!"

Hai mắt Trần Ngải Phương sáng lên, đi đến sờ trán của cô. Cảm nhận được mồ hôi trên tay, cô ấy nhanh chóng lau mồ hôi trên người cho em chồng, phát hiện quần áo trên người cô đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cho nên đã thay bộ quần áo khác giúp cô.

Sau khi kết hôn với Cố Minh Thành, cô ấy đã quen với việc chăm sóc cho cô em chồng ốm yếu nhiều bệnh này và biết phải làm gì khi cô bị bệnh.

Cố Di Gia yếu ớt nằm ở đó, không có tí sức lực nào cả.

Tinh thần của cô không tốt, muốn ngủ nhưng không ngủ, nhìn xung quanh không rõ lắm, mơ hồ hỏi: "Chị dâu, đây là đâu vậy ạ?"

"Đây là bệnh viện."

Trước khi ngủ, cô ấy vẫn còn nghĩ, may mà đoàn trưởng Phong đã nhờ người sắp xếp một phòng bệnh đơn, trong phòng bệnh có thể có thêm một cái giường nhỏ để người nhà nghỉ ngơi vào ban đêm, cô ấy thật sự không thể chịu nổi nếu phải ngồi thêm một đêm nữa.

Vẻ mặt Trần Ngải Phương thoáng buông lỏng, cô ấy ngáp một cái rồi ra mở cửa.

Lúc này Trần Ngải Phương vừa mệt vừa buồn ngủ. Vốn dĩ trên tàu hỏa, cô ấy đã ngủ nghỉ không được tốt lắm, sau đó vì Cố Di Gia đổ bệnh, tinh thần của cô ấy luôn căng thẳng, thực sự là phải cố gắng chống đỡ.

Đêm nay Trần Ngải Phương ngủ cũng không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy để kiểm tra tình hình của Cố Di Gia. May mắn, cô cũng không sốt lại nữa. Cho đến khi trời tờ mờ sáng, Trần Ngải Phương nghe thấy có động tĩnh bên ngoài cửa thì giật mình tỉnh dậy, sau đó nghe thấy giọng nói của Cố Minh Thành vang lên ngoài cửa: "Vợ ơi..."

Từ chiều nay Gia Gia đã bắt đầu bị sốt, nhiệt độ càng lúc càng cao, cho đến khi cuối cùng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh, khiến bọn họ đều bị dọa sợ. May mắn thay, đoàn trưởng Phong xuất hiện kịp thời, hỗ trợ đưa đến bệnh viện.

Cố Minh Thành nói: "Các em ở đây anh không yên tâm, Tiểu Vương đang ở cùng bọn trẻ ở nhà khách rồi, chờ sau khi bọn trẻ tỉnh dậy, cậu ta sẽ dẫn hai đứa tới đây."

Cố Di Gia ồ một tiếng, biết được chuyện này xong cô lại ngủ mê man.

Vừa mở ra đã thấy Cố Minh Thành mang theo bữa sáng đứng trước cửa, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.

Bây giờ trời đã khuya, mấy người đàn ông kia ở lại đây cũng không thích hợp, hai đứa trẻ cũng còn nhỏ tuổi, bệnh viện lại không có chỗ cho bọn trẻ ngủ, vậy nên cô ấy bảo bọn họ đưa hai đứa nhỏ đến nhà khách để nghỉ ngơi, còn mình thì ở tại đây trông em chồng.

Trần Ngải Phương sờ lên mặt và tay của cô, xác nhận nhiệt độ trên người cô không cao lại một lần nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn trưởng Phong làm việc vẫn rất cẩn thận và đáng tin. Bất kể anh có ý gì, anh thực sự đã giúp bọn họ rất nhiều, sau này phải cảm ơn anh một cách đàng hoàng mới được.

Hai ngày vừa rồi trên tàu hỏa, bất kể là người lớn hay trẻ con đều không thật sự được nghỉ ngơi tốt, mọi người đều bị giày vò đến kiệt sức.

Bây giờ sau khi xác nhận Cố Di Gia đã hạ sốt, cuối cùng Trần Ngải Phương cũng không chịu nổi được nữa mà nằm ngủ ở giường bên cạnh.

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cố gắng không để cho người lớn phải lo lắng vì mình, điều này khiến Cố Minh Thành vừa tự hào vừa đau lòng, tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ sự trưởng thành của hai con. Nhưng đây cũng là chuyện không làm khác được, lúc Bảo Sơn ra đời, cấp bậc của anh ấy không cao, không có đủ tư cách để cho người nhà theo quân.

"Sao anh lại tới đây?" Trần Ngải Phương hỏi: "Bảo Sơn và Bảo Hoa đâu?"

Tối hôm qua sau khi rời khỏi bệnh viện, bọn họ nghỉ ngơi tại một nhà khách gần bệnh viện, cách nơi này cũng không xa.

Cố Minh Thành đến kiểm tra em gái trước, phát hiện cô vẫn chưa tỉnh, bèn sờ lên trán rồi hỏi: "Gia Gia thế nào rồi em?"

"Mười hai đêm qua con bé đã hạ sốt." Trần Ngải Phương nói: "Sau đó có tỉnh lại một lúc, chỉ là rất nhanh rồi lại thiếp đi, chắc là do mệt quá."

Từ công xã đến tỉnh thành mất năm tiếng, Cố Di Gia mệt đến mức ngủ mê mệt, chưa kể chuyến tàu hai ngày một đêm vừa rồi cũng không được nghỉ ngơi tốt. Cô ấy nghi ngờ, em chồng sẽ bị sốt, có lẽ là do mệt mỏi quá độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận