Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 161: Cảm Ơn Đã Quan Tâm 3

Phong Lẫm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi không nói mình không kết hôn."

"Hả?" Cố Minh Thành hết sức kinh ngạc nhìn anh, một người trước đây vẫn luôn không ừ hử gì về chuyện kết hôn, vậy mà giờ lại nói như vậy? Anh ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bật thốt lên: "Chẳng lẽ cậu đã gặp được người khiến cậu muốn kết hôn rồi sao?"

Phong Lẫm gật đầu, đang muốn nói gì đó, thì trong phòng vang lên một giọng nói khàn khàn: "Anh..."

Cố Minh Thành lập tức không quan tâm những chuyện khác nữa, nhanh chóng xoay người trở về phòng. Phong Lẫm đứng ở cửa, do dự một lát nhưng cũng không vội vàng bước vào.

Thấy em gái tỉnh lại, Cố Minh Thành vô cùng vui mừng, ân cần hỏi han: "Gia Gia, em có thấy khó chịu ở đâu không? Có muốn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em một chút không? Em có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Để anh nhờ người nấu cho em..."

Cố Di Gia: "..."

Cố Di Gia ngơ ngác nằm ở đó, một lúc lâu sau dường như hồn vía mới quay về lại vị trí, cô yếu ớt nói: "Em không muốn ăn..."

"Không muốn ăn cũng phải ăn một ít, em có muốn ăn cháo không? Anh đã nhờ người ta đi nấu cháo cho em rồi, đợi lát nữa là nấu xong..."

Phong Lẫm dừng lại trước giường một bước, khẽ gật đầu với cô, trầm giọng hỏi: "Đồng chí Cố, sức khỏe của cô thế nào rồi?"

Mặc dù không biết tại sao Phong Lẫm lại ở đây nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng anh đến thành phố là có việc phải làm, tiện đường sang đây thăm cô. Trong lòng cô thấy hơi cảm động, Đoàn trưởng Phong thật sự là một người tốt.

Tinh thần Cố Di Gia có hơi kém nhưng nó đã tốt hơn so với tình trạng mê man tối qua.

Cố Di Gia miễn cưỡng kéo tinh thần lên, mỉm cười với anh: "Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn đoàn trưởng Phong đã quan tâm."

Cố Minh Thành vui vẻ nói: "Cậu đi lấy cháo giúp tôi rồi à? Cảm ơn nhiều nhé! Cậu cũng vào ngồi đi."

Bị một người xa lạ nhìn thấy bộ dạng này của mình, cô có hơi xấu hổ.

Phong Lẫm im lặng lắng nghe âm thanh bên trong, tất cả đều là giọng nói của Cố Minh Thành, nếu không phải thính lực anh tốt, có lẽ gần như không nghe được giọng nói yếu ớt còn lại. Sắc mặt anh hơi thay đổi, quay người rời đi.

Khi Cố Di Gia được anh cả lau mặt và chân tay cho, cô có chút ngượng ngùng liếc nhìn người đàn ông trong phòng, cô luôn cảm thấy lúc này chắc chắn bản thân trông rất nhếch nhác và xấu xí.

Phong Lẫm chần chừ một lát, sau đó gật đầu, chỉ là lúc đi vào, cơ thể anh hơi căng cứng lại, không dám nhìn cô gái đang ngồi trên giường.

Khi Phong Lẫm quay lại, trên tay là một phần cháo nóng hổi.

Giọng nói của anh trầm thấp và mạnh mẽ, khiến người ta tin phục một cách khó giải thích. Cố Di Gia cảm thấy, đây cũng là điểm đặc biệt của quân nhân, vì anh cả của cô cũng như vậy, khi anh ấy trầm giọng nói chuyện rất dễ thuyết phục người khác.

Cố Di Gia: "Anh, để em tự ăn..."

Cô ngồi dựa vào đầu giường, vốn còn đang ngẩn người, lúc nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một người đàn ông cao lớn đang bước vào cùng anh cả. Hai mắt cô hơi sáng lên: "Đoàn trưởng Phong?"

Cố Minh Thành nghĩ rằng em gái đã lớn, không thích bị người khác đút ăn nên bê một cái bàn nhỏ tới đặt lên giường, rồi đặt bát cháo lên cái bàn đấy để cô ngồi ở đó ăn.

Không có người nào lại xinh đẹp lúc mới khỏi bệnh nặng cả.

Sau khi cẩn thận lau sạch mặt cho em gái, Cố Minh Thành bèn bưng bát cháo không còn nóng nữa lên và bón cho cô.

Khi bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh, vừa đúng lúc Cố Minh Thành có chuyện muốn hỏi bác sĩ nên đã nhờ Phong Lẫm chăm sóc cô một chút, rồi đi ra ngoài theo bác sĩ. Trong phòng bệnh lập tức chỉ còn có hai người. Phong Lẫm vốn đứng cạnh cửa sổ, cách rất xa, sợ cô cảm thấy không được tự nhiên. Thấy cô không ăn nữa, anh hỏi: "Cháo không ngon sao?" Cháo này là Cố Minh Thành nhờ người trong bệnh viện nấu giúp, có đưa phiếu và tiền cho người ta rồi, không biết mùi vị thế nào, chỉ thấy cháo trong như nước lọc.

Cố Di Gia nghe thấy thế, vô thức nhìn anh, cô nhìn thấy một người đàn ông đang tắm trong ánh nắng ban mai rực rỡ, cao ráo và đẹp trai, tràn đầy vẻ nam tính, nhìn anh đẹp trai và phong cách hơn hẳn những sao nam cô từng thấy ở kiếp trước.

Ngoại hình, dáng người và khí chất của người này đều quá đáp ứng gu thẩm mỹ của cô. Cô không dám nhìn nhiều, chợt nói: "Tôi không thấy ngon miệng..." Có thể là do uống quá nhiều thuốc, thật ra hiện tại trong miệng cô đều là vị đắng chát của thuốc, ăn cái gì cũng không thấy vị, cũng không biết thức ăn có ngon hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận