Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 532:

Trời lạnh như thế này, cô ấy lo lắng không biết cô em chồng mình có khi nào bị đông lạnh đến nỗi bị ốm không.

Bảo Hoa và Bảo Sơn vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì cũng chạy ra.

"Cô út, dượng út, hai người đã về rồi ạ."

Cả mặt và tay chân Cố Di Gia đều bị đông cứng, cô run rẩy nói: "Đúng, đúng vậy..."

Thấy dáng vẻ này của cô, Trần Ngải Phương và hai đứa bé lại đưa thêm túi chườm nóng cho cô, tháo găng tay, pha nước ấm để cho cô giữ ấm.

Phong Lẫm và Cố Minh Thành lại đi thêm một chuyến nữa, cuối cùng mới dọn hết được đồ trong xe vào nhà.

"Cậu và Giai Giai nghỉ ngơi đã, tôi đi trả xe giúp cậu." Cố Minh Thành nói với Phong Lẫm, cầm chìa khóa xe rồi che dù ra cửa.

Trần Ngải Phương nấu mì cho bọn họ.

Trần Ngải Phương hỏi: "Sao nhiều thịt thế này?"

"Trả rồi."

Lúc này Cố Minh Thành cũng quay trở lại.

"Có trả tiền không đấy?"

Cố Di Gia nghĩ đến khẩu vị của đoàn trưởng Phong nên cũng không nói nữa.

"Chị biết." Trần Ngải Phương cười nói: "Đến lúc đó chị sẽ làm cho em thịt đầu heo khô, thịt sườn heo khô, thịt chân giò heo khô, em thích ăn những thứ này. ." Cố Di Gia cười híp mắt: "Nếu như có thêm hạt tiêu khô thì lại càng ngon hơn. ."

"Chị dâu, bọn em ăn cơm tối ở nhà chú Vinh rồi." Cố Di Gia bưng nước nóng, vừa uống vừa nói.

Cố Minh Thành nhìn chỗ thịt kia, nói: "Bây giờ tối quá rồi, cứ để tạm ở đây trước đã. Ngày mai, tôi và Ngải Phương sẽ chia thành từng phần, sau đó đưa qua cho hai đứa."

Nước mì nóng hổi xuống bụng, quả nhiên cả người ấm áp lên không ít.

Trần Ngải Phương nói: "Thời tiết này lạnh như thế này, ăn thêm chút nữa cũng không sao, vừa vặn làm ấm người."

Đoàn trưởng Phong nói: "Em bảo chú Vinh năm nay chuẩn bị nhiều hơn một chút." Thứ đồ như thịt này không ai chê nhiều. Có thể đưa một ít cho sư đoàn trưởng Phương để làm thịt dự trữ, cũng có thể gửi một ít cho người thân.

"Được ạ, đến lúc đó em phải về ăn mới được."

Anh ấy và Trần Ngải Phương đi kiểm tra số thịt mà hai người mang về hôm nay. Lúc phát hiện số thịt năm nay nhiều hơn so với năm ngoái thì không khỏi hít vào một hơi.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, đoàn trưởng Phong đưa Cố Di Gia về nhà.

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, nếu chị thấy nhiều thì có thể làm thành thịt muối, giữ được rất lâu đấy."

"Vậy thì không được." Trần Ngải Phương giả vờ tức giận nói: "Em không ăn cay được, sẽ bị đau bụng đấy. Thỉnh thoảng ăn một lần cũng được nhưng không được ăn quá cay."

Ra đến cửa, gió tuyết lập tức đập vào mặt.

Lúc này, Cố Di Gia rất nhớ quần áo lông vũ.

Lúc chạng vạng tối, Cố Minh Thành đã tới giúp bọn họ đốt giường đất. Lúc này, đầu giường đất ấm áp rất dễ chịu, vô cùng thích hợp để ngủ.

Cố Di Gia cảm thấy mình ăn mặc quá dày, đi đường cứ lảo đảo lắc lư.

Nguyên một ngày chạy ở bên ngoài, không tắm cô cảm thấy không thoải mái.

Trước khi ra cửa, anh kiểm tra lại quần áo trên người cô, kéo chiếc mũ che tuyết bằng lông trên đầu, kéo hai quả cầu bên cạnh mũ rồi thắt lại để hoàn toàn che đi hai tai và nửa bên mặt của cô. Sau đó, anh lại kéo chiếc khăn quàng, che kín mũi và miệng của cô, cuối cùng chỉ còn lộ ra mỗi đôi mắt.

Cố Di Gia thấy anh kiên định thì chỉ gật đầu đáp ứng.

Sau đó anh lại nói tiếp: "Anh đi nấu nước thuốc ngâm chân cho em."

Phong Lẫm nói: "Bây giờ trời lạnh, đừng tắm. Hay là em lau người đi."

Mà hình như người đàn ông này vẫn cảm thấy cô mặc chưa đủ. Nếu không phải cân nhắc đến sức chịu đựng của cô thì có khi anh còn phải cởi chiếc áo choàng để trùm lên trên người cô.

Cố Di Gia rúc cả người ở trong chăn, tay chân lạnh như băng cuối cùng cũng thư giãn được mấy phần. Mặc dù cô mặc nhiều nhưng tay chân cứ mãi lạnh như băng, hết sức khó chịu.

"Anh Lẫm, em muốn tắm."

Cố Di Gia nói với đoàn trưởng Phong đang treo quần áo bên cạnh.

Đúng vậy, sang năm cô có thể nuôi một vài con vịt để làm áo lông vũ. Nuôi chúng béo khỏe một năm chắc là đủ làm cho mỗi người một chiếc ấy nhỉ?

Về đến nhà, Phong Lẫm cởi xuống hết trang bị trên người cô, nhanh chóng nhét cô vào trên giường đất.

Phong Lẫm đưa ô cho cô che, sau đó ôm lấy cô, sải bước đi về nhà.

Mặc dù có dù nhưng cơn gió này quá lớn, dù cũng không cản được bao nhiêu.

Đến khi ngâm chân và lau người xong, Cố Di Gia cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chui vào trong ổ chăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận