Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 364: Giục Kết Hôn, Giục Sinh Con 2

Chẳng thà cứ hỏi bạn gái của đoàn trưởng Phong, cô gái này hiền lành ít nói, nhìn qua có vẻ rất dễ hòa đồng.

Bất kể những người này hỏi gì, Cố Di Gia vẫn luôn mỉm cười, tỏ ra mình nghe theo lời đoàn trưởng Phong.

Vì vậy, sự hối thúc kết hôn này cuối cùng chỉ dẫn đến sự hối thúc từ một phía trong vô vọng.

Thế nên các thím các bác gái đã thay đổi mục tiêu, thúc giục Phương Mỹ Di kết hôn.

Đầu Phương Mỹ Di muốn choáng váng, vội vàng nói: "Ôi cháu tìm đồng chí Cố có chuyện nên không nói chuyện với các thím được nữa ạ." Sau đó cô ấy nhanh chóng kéo Cố Di Gia, ra hiệu bảo cô đi với mình.

Đúng lúc Cố Di Gia không còn kiên nhẫn ngồi đây nghe các thím các bác gái tán gẫu về chuyện trong nhà nên đã rời đi cùng cô ấy.

Phương Mỹ Di đưa Cố Di Gia đến phòng cô ấy.

Cố Di Gia nhìn thoáng qua, căn phòng không lớn, trang trí rất ấm áp, rèm cửa làm bằng hoa, trên bàn trải khăn bàn họa tiết hoa, trên bàn có một cuốn sách đang mở, trang giấy khá đẹp, cô không biết đó là sách gì.

Cô ấy nhiệt tình lấy một nắm kẹo nhét vào tay Cố Di Gia.

Khi ăn kẹo, cô thích dùng lưỡi đá viên kẹo từ bên này sang bên kia, viên kẹo lăn tròn trong má, giống như một con chuột hamster đang ăn.

Cố Di Gia không biết nên cười hay nên khóc, tuy cô cũng thích người đẹp nhưng chỉ thích ở mức độ vừa phải, cô sẽ không đánh giá phẩm chất của một người dựa trên vẻ ngoài của họ.

Cố Di Gia lắc đầu: "Tôi hiểu mà." Thấy cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm, cô đành phải cầm một viên kẹo trái cây, bóc vỏ kẹo, cho vào miệng ngậm.

Phương Mỹ Di kéo ghế đến ngồi đối diện với cô, cô ấy dùng tay đỡ cằm, bắt đầu chăm chú nhìn cô, lẩm bẩm: "Cô thật xinh đẹp, người đàn ông nào cưới được cô chắc đã tích đức ba đời."

Cô dường như hiểu được tại sao con gái sư đoàn trưởng Phương và đoàn trưởng Phong không thể xem mắt với nhau.

"Nào, nào, ngồi đi." Phương Mỹ Di chào đón cô nhiệt tình: "Cô có muốn ăn gì không?"

Phương Mỹ Di lập tức bị sự đáng yêu này làm cho ngất ngây, đưa tay chọc chọc má cô, vẻ mặt mơ màng nói: "Sao lại có người ngay cả khi ăn cũng đẹp đến như vậy chứ?"

Trong mắt người yêu cái đẹp, ngoại hình đẹp chính là công lý, chỉ cần có khuôn mặt đẹp thì làm chuyện gì cũng được.

Cố Di Gia lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không đói bụng."

"Tôi đưa cô đến đây vì tôi không muốn đối mặt với áp lực hối kết hôn của họ, cô có thấy phiền không?"

Có lẽ do cô gái này thực sự quá yêu sắc đẹp.

Phương Mỹ Di kéo một đĩa kẹo trên bàn tới: "Cô có muốn ăn kẹo không? Đây là kẹo tôi mua ở thành phố, có nhiều vị lắm."

Phương Mỹ Di và Cố Di Gia trò chuyện một lúc, nói về công việc của nhau.

Cố Di Gia: "..."

Cô đã từng nghe chị dâu Diệp nói rằng sư đoàn trưởng Phương và chủ nhiệm Tống muốn giới thiệu con gái của họ với đoàn trưởng Phong, nhưng cuối cùng họ lại thất bại mà không biết tại sao. Con gái của sư đoàn trưởng Phương rất xinh đẹp, cũng có bằng cấp ba, địa vị cũng không thua kém, được rất nhiều đồng chí nam theo đuổi, nhưng cô ấy không thể xem mắt với đoàn trưởng Phong.

Dù sao thì tài năng văn chương của cô thực sự không tốt đến thế.

Trong lòng Cố Di Gia thấy hơi cảm động rồi chân thành cảm ơn.

Khi hai người đang nói chuyện, Phương Mỹ Hà cũng đi tới.

Cố Di Gia từ chối: "Cảm ơn cô nhưng hiện tại tôi không có dự định này."

Về phần nói người đẹp cũng phải có tài văn chương thì cô không chắc có đúng hay không.

Cô ấy làm việc tại một nhà xuất bản trong thành phố, cô ấy hỏi Cố Di Gia: "Nghe nói cô cũng có bằng cấp ba, chắc khả năng viết văn rất tốt phải không? Cô có muốn nộp bài viết không?"

Hai người trò chuyện một người hỏi một người đáp, bầu không khí khá tốt.

Nguyên nhân chính là Phương Mỹ Di không phải là kiểu người khó hòa hợp, ngược lại vì bản tính yêu sắc đẹp, mà Cố Di Gia cũng rất xinh đẹp nên cô ấy muốn kết thân với Cố Di Gia. Còn Cố Di Gia cũng muốn kết bạn, nhận thấy tính cách Phương Mỹ Di rất tốt, không từ chối cô ấy, cứ như vậy qua lại, hai người đã trò chuyện rất vui vẻ.

Cuối cùng họ quyết định sau này sẽ liên lạc với nhau thường xuyên hơn.

"Vậy thì tiếc quá." Phương Mỹ Di nói: "Cô là một người xinh đẹp thì chắc cũng có tài văn chương phải không? Mẹ tôi nói rằng cô cũng có thể vẽ, bà ấy muốn giới thiệu cô đến làm việc ở bộ phận tuyên truyền của quân đội..."

Vẻ mặt cô ấy ủ rũ nói với Phương Mỹ Di: "Mỹ Di, em không tinh ý gì hết, đã muốn rời đi mà cũng chẳng gọi chị nữa. Mấy lần trước em đều kéo chị đi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận