Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 224: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 2

Ông Hồ cười nói: "Cậu dự định theo đuổi cô gái nhỏ đó à?"

Phong Lẫm biết không có chuyện gì giấu được ông ấy nên thẹn thùng gật đầu.

Anh thân thiết với ông Hồ hơn ông Sầm, năm đó ông Hồ chính là quân y trong bộ đội, mỗi lần anh bị thương hay bị bệnh đều được ông Hồ chữa trị.

Có thể nói, ông Hồ chính là một trong những trưởng bối rất thân thiết đã nhìn anh trưởng thành.

Ông Hồ cười xong thì nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi cô gái nhỏ đó thì cậu phải chuẩn bị tâm lý."

"Cái gì ạ?"

"Mặc dù cơ thể của cô gái nhỏ đó có thể điều trị tốt nhưng tố chất vẫn quá yếu, chỉ sợ sau này cũng khó mang thai." Ông ấy không nói thêm gì nhưng Phong Lẫm đã hiểu được, anh ấy cắn chặt răng.

Sau một lúc lâu, Phong Lẫm mới hạ giọng nói: "Cháu hiểu rồi, anh chị của cháu đã lập gia đình, con cái của bọn họ cũng rất nhiều, nhà họ Phong không thiếu trẻ con."

Từ trước đến nay anh rất tự tin, mặc dù làm chuyện gì anh đều có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ.

Đã nhiều năm rồi, anh dồn hết tâm sức vào trong quân đội, vì nước vì dân, chưa từng để ý đến chuyện kết hôn. Hiện tại khó khăn lắm mới có một cô gái khiến anh thích xuất hiện, đương nhiên ông Hồ hy vọng đứa nhỏ này sẽ được như mong muốn.

"Nếu cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi thì tôi cũng không nói gì nữa." Ông Hồ cười nói: "Đợi đến lúc hai đứa kết hôn thì mời tôi đi uống một chén rượu mừng là được."

Sao ông Hồ lại không thấy được sự thiếu tự tin của anh, trong lòng ông ấy cũng hiểu được chuyện tình cảm không thể ép buộc nhưng tóm lại thì ông cũng không đành lòng khiến cho đứa nhỏ này sống cô độc cả đời trong tương lai.

Ông ấy cũng không để tâm đến suy nghĩ của người khác nhưng đối với đứa nhỏ Phong Lẫm này, ông hy vọng mục đích kết hôn của anh là vì tình cảm chứ không phải bị ép buộc.

"Chắc chắn cô gái nhỏ kia cũng sẽ thích cậu."

Nghe xong lời này, trên mặt ông Hồ lộ ra một nụ cười, ông ấy biết đứa nhỏ này là một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm. Nếu thích thì sẽ không hối hận, cũng sẽ không từ bỏ vì lý do cơ thể của cô gái ấy yếu ớt, không thể có con.

Vì thế ông ấy cố ý nói: "Yên tâm đi, cậu vĩ đại như thế, khuôn mặt nhìn cũng khá ổn, nghe nói có rất nhiều đồng chí nữ thích cậu."

Mặc dù cũng không có ai ép buộc được anh.

Trong mắt ông Hồ, chuyện nối dõi tông đường là quan trọng nhưng mục đích của một người đang sống không phải là kết hôn để sinh con mà phần nhiều là tìm một người bạn đời cùng chung chí hướng, hai người nâng đỡ lẫn nhau, làm bạn với nhau suốt cuộc đời.

Nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại cảm thấy thiếu tự tin vì một cô gái, anh không thể chắc chắn người ta cũng sẽ thích mình. Tư tưởng của con người là thứ khó kiểm soát nhất, người ta không thích thì anh cũng không có cách nào, anh cũng không nghĩ ra được mình có điểm gì có thể làm cho cô thích.

Ông Hồ cười ha ha: "Được, vậy thì tôi sẽ đợi."

Vẻ mặt của Phong Lẫm cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, anh ho nhẹ một tiếng: "Cháu còn chưa theo đuổi cô ấy, lỡ đâu cô ấy không thích cháu..."

*

Phong Lẫm xụ mặt.

Mặt của Phong Lẫm không nghiêm túc được nữa, anh đỏ mặt tía tai nói: "Nếu cháu có thể kết hôn với cô ấy thì cháu nhất định sẽ mời ông đi uống rượu mừng."

Nửa tiếng sau, cuối cùng Cố Minh Thành cũng về nhà, trong tay anh ấy cầm một cái ấm sắc thuốc.

Cố Di Gia: "..."

Cố Minh Thành nói: "Anh tới Cung tiêu xã mua một cái ấm sắc thuốc về nấu thuốc cho em. Em đừng đi lung tung, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, nếu đói bụng thì tự pha sữa bò và sữa lúa mạch mà uống nhé."

"Anh ơi, anh đi đâu vậy?" Cố Di Gia vội la lên.

Cố Di Gia chỉ có thể ngồi yên một chỗ nhìn anh trai chạy ra ngoài như một cơn gió. Cô không nhịn được thở dài một hơi, nhớ lại lời dặn dò của ông bác sĩ kia thì cô có thể cảm thấy trước sự lo lắng của anh trai cô sau này sẽ nhiều hơn mấy lần.

Cố Minh Thành đưa em gái về đến nhà thì ngâm một gói thuốc trước rồi dặn cô nghỉ ngơi cho tốt sau đó lại vội vàng chạy ra.

Ấm sắc thuốc là một loại nồi đất chuyên dùng để sắc thuốc Đông y, rất nhiều nhà có người bệnh sẽ chuẩn bị một cái nồi này. Cố Di Gia ngơ ngác nhìn anh ấy rót toàn bộ thuốc đã ngâm được một giờ vào trong nồi rồi đặt lên trên bếp lò.

Cố Minh Thành ngồi bên cạnh bếp lò, vừa coi lửa vừa nói với em gái: "Nấu ba chén nước thành một chén, nấu xong thì cũng đến thời gian ăn cơm trưa. Thuốc này phải uống sau khi ăn cơm và trước khi ngủ, đến lúc đó em có thể ăn gì lót dạ trước rồi uống thuốc, uống xong thì phải đi ngủ trưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận