Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 778: Thiên Tài 3

Cố Minh Thành nhìn con trai rồi lại nhớ tới con gái: "Bảo Hoa nhà ta cũng là thiên tài sao?"

Nghe thế, anh trai và cô út hiểu rõ Bảo Hoa ăn ý nhìn nhau một lúc rồi đồng thời gật đầu nói: "Rất thông minh."

"Nhưng con bé không thích học."

Cố Minh Thành xoa xoa cằm nói: "Thế nên thật ra Bảo Hoa cũng thông minh giống như anh trai con bé vậy, nhưng lại không thích học tập, không thể nào nhảy lớp giống Bảo Sơn đúng không?"

Cố Di Gia gật đầu: "Bảo Hoa không chăm chú học, thi được là tốt rồi, không nên cưỡng cầu gì nhiều."

Cô bé tuyệt đối không giống với anh trai Bảo Sơn của mình, không có việc gì làm thì lấy sách ra đọc. Đứa bé Bảo Hoa này mê chơi hơn mê học, bảo cô bé đọc sách còn không bằng nói cô bé đi theo cha chạy bộ hoặc tập bài tập thể dục của quân đội.

Cố Minh Thành nghe xong cười cười, cũng không miễn cưỡng: "Không sao cả, không thích học thì không học, sau này con bé chọn được công việc mình thích là được." Sau đó, anh ấy lại nói với con trai: "Bảo Sơn cũng thế, cha không bắt ép con phải làm gì, con có thể làm chuyện mà con thích. Nếu con thích học hành, cha cũng sẽ ủng hộ con."

Anh ấy không có suy nghĩ rằng vì bản thân tham gia quân ngũ thì con trai nhất định phải làm lính, anh ấy rất ủng hộ bọn nhỏ lựa chọn thứ mình thích.

Chú Vinh biết chuyện Bảo Sơn sẽ lên thị trấn học cấp hai thì nói: "Hay là thứ bảy cuối tuần cứ để thằng bé tới chỗ chú ở cũng được, chú cam đoan sẽ nuôi thằng bé trắng trẻo mập mạp."

Trường cấp hai của thị trấn có ký túc xá dành cho những học sinh có nhà quá xa, nếu như nhà của học sinh đó ở trong thị trấn thì không thể đăng ký ở lại được.

Đây là đề nghị của Cố Di Gia.

Chú Vinh vỗ vỗ vai anh ấy, nói với vẻ hào phóng: "Phiền phức cái gì chứ? Bình thường ở đây chỉ có mình chú, có thêm một đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì. Này, hay là đừng để thằng bé ở trong trường, cứ học ngoại trú cũng được, buổi tối thì ở nhà chú."

Nhưng từ sau khi theo quân rồi chăm chỉ đọc sách với cô út, cậu bé phát hiện hình như đọc sách lại thú vị hơn so với tham gia quân ngũ.

Vẻ mặt Cố Minh Thành và Cố Di Gia đều trở nên nghiêm túc.

Bảo Sơn mỉm cười nói: "Cảm ơn cha."

Tới khi chú Vinh biết chuyện Bảo Sơn nhảy lớp lên lớp mười thì ông ấy càng kiên định với suy nghĩ này hơn.

Ba người không vội về nhà. Trước tiên bọn họ dựa trên danh sách mà trường học phát mua đồ dùng hàng ngày mà Bảo Sơn cần sau khi khai giảng, sau đó để ở bên chỗ chú Vinh, khi nào khai giảng lại tới lấy, vậy thì lúc đó cũng không cần xách nhiều đồ lỉnh kỉnh.

Thật ra cậu bé cũng muốn làm Quân Giải phóng Nhân dân, trước kia khi còn chưa theo quân, lúc nào cậu bé cũng mơ ước khi lớn lên sẽ trở thành một Quân Giải phóng Nhân dân giống cha mình.

"Không cần, không cần, làm phiền chú quá rồi." Cố Minh Thành nhanh chóng từ chối.

Sau khi nói qua nói lại, cuối cùng biến thành Bảo Sơn không trọ ở trường mà ở lại chỗ chú Vinh. Ông ấy không cho phép thay đổi, nói: "Cứ quyết định như thế, khai giảng thì để Bảo Sơn chuyển qua đây ở cùng với ông già này."

Lúc bọn họ tới nhà chú Vinh cũng đúng thời gian ăn trưa, ông ấy nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Cố Minh Thành ngại ngùng nói: "Chú Vinh, thế này, thế này thì sau này làm phiền chú nhiều rồi."

"Bảo Sơn còn nhỏ tuổi như thế, đã sắp lên cấp ba rồi, có khi là học sinh nhỏ tuổi nhất lớp cũng nên, nếu có người ỷ mình lớn tuổi rồi bắt nạt thằng bé thì giải quyết thế nào..."

Đây cũng là chuyện bọn họ lo lắng, chỗ nào cũng có trùm trường cả, lại càng không cần phải nói tới trường học ở thời đại này... Nếu không, với khả năng của Bảo Sơn thì thật ra cậu bé có thể lên thẳng cấp ba học luôn.

Bảo Sơn cũng giúp đỡ cha mình.

Nhà của chú Vinh ở trên thị trấn này không được coi là nhỏ, có tới mấy căn phòng, nhưng bởi vì chỉ có một mình ông ấy ở nên phòng cho khách bình thường đều khóa lại, không có ai quét dọn, bên trong đều là tro bụi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ông ấy dẫn bọn họ tới phòng cho khách xem, ông ấy mở cửa ra nói: "Bảo Sơn, tới khi đó cháu ở phòng này, ngày mai ông sẽ dọn dẹp lại một chút."

Chú Vinh cười ha hả nói: "Khách sáo làm gì chứ? Chú không muốn nghe những lời như thế nữa, cũng không thích nghe đâu!"

"Không cần, không cần, cháu dọn dẹp là được!" Cố Minh Thành lập tức vén tay áo lên làm việc, sao anh ấy lại có thể để chú Vinh làm được chứ.

Vốn dĩ bọn họ quen biết với chú Vinh là nhờ có Phong Lẫm, nhưng mấy năm nay, Cố Di Gia thường xuyên tới thị trấn thăm chú Vinh, ông ấy đối với bọn họ mà nói giống như một người cha, người chú thân thiết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận