Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 230: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 4

Cố Di Gia cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cười nói: "Anh trai của tôi cũng không uống rượu, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe." Nghe cô nói thế thì Phong Lẫm hiểu được cô không thích người đàn ông uống rượu. Đúng lúc anh đối với rượu cũng không thích, không ghét, không nghiện, nhưng mà sau này nếu không có chuyện gì quan trọng anh sẽ tuyệt đối không uống rượu.

Cố Di Gia và Phong Lẫm trò chuyện với nhau suốt đoạn đường đến khu nhà tập thể. Lúc hai người tới nơi, cô và anh tách ra, trong lòng cô cảm giác không thể tin được.

Vậy mà cô đã nói chuyện với anh suốt cả đoạn đường? Mặc dù chỉ nói đến một vài chuyện nhỏ nhặt nhưng cô có thể thản nhiên trò chuyện với anh... Cái này cũng thật là khó tin.

Phong Lẫm đưa cô đến khu nhà tập thể xong thì lập tức rời đi mà không ở lại lâu.

Lúc này, đa số các gia đình quân nhân đều đang chuẩn bị cơm tối trong nhà, chỉ có một vài đứa nhỏ còn ở bên ngoài chơi đùa, bọn họ đứng hơi xa nên không ai nhìn thấy anh đưa Cố Di Gia về tới đây, cũng không cần lo lắng sẽ làm cho người khác hiểu nhầm.

Cố Di Gia nghĩ đến chuyện này suốt quãng đường về nhà nhưng vẫn không nghĩ ra cái gì.

Cuối cùng cô kết luận là đoàn trưởng Phong là một người tốt thật sự, mọi chuyện đều sẽ nhường nhịn mình, không chỉ là chuyện đi đường mà cả lúc nói chuyện cũng chiều theo ý cô, không hề nhạt nhẽo.

Lúc trước anh là người trầm tính ít lời, chưa bao giờ sẽ nói nhiều nhưng hiện tại hình như đều có trả lời cô vài câu.

"Vậy sao, thế thì tốt quá rồi." Trần Ngải Phương nói một cách khô khan.

Ngày mai là cuối tuần, bọn họ vốn đã bàn bạc tốt để mời các quan quân của trung đoàn 3 tới đây ăn bữa cơm vào ngày mai.

Nhìn thấy nụ cười sáng ngời không tỳ vết của cô em chồng, Trần Ngải Phương lại khẳng định cô còn chưa hiểu gì cả.

Trần Ngải Phương nhìn anh ấy rồi nói: "Em đang trao đổi với Gia Gia mấy món để ngày mai mời khách, anh có ý kiến gì cũng có thể đưa ra nhé."

"Không cần đâu ạ." Cố Di Gia cười nói: "Vừa rồi lúc em đi mua vài thứ trùng hợp gặp được đoàn trưởng Phong đang đi mua rượu giúp chính ủy Lưu, anh ấy nói còn một hộp kẹo ở nhà, cho nên sẽ nhờ người đưa lại đây cho em."

Cố Minh Thành nhìn về phía em gái theo bản năng, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt vô tội thì trong lòng anh ấy hơi khựng lại. Anh ấy nói: "Không cần mời..."

Trần Ngải Phương nhìn thấy cô về nhà, nghe cô nói không mua được kẹo còn lo lắng cho cô: "Trong nhà còn có một ít đường đỏ, nếu không đến lúc đó em pha một ít nước đường đỏ cho ngọt miệng? Đợi tuần sau có thời gian rảnh, chị đi tới thị trấn gần đây mua về một ít."

Sự chú ý của Cố Minh Thành bị kéo lại: "Không cần phiền phức như thế, mấy món chính thì để anh đến nhà ăn mua ít bánh mì về rồi tiện thể nhờ đầu bếp ở đó hỗ trợ nấu vài món, em chỉ cần nấu một món ăn là được."

Trần Ngải Phương: "..."

Gần quân đội có một thị trấn nhỏ, nếu đi bằng xe đạp thì có thể tới nơi trong vòng một tiếng.

Cố Minh Thành trở về đúng lúc, nghe nói thế thì hỏi: "Cái gì mà tốt quá?"

Trần Ngải Phương bình tĩnh nhìn lại chồng mình, trong lòng thầm nghĩ đoàn trưởng Phong còn tặng kẹo cho em gái anh đó, mời người ta ăn một bữa cơm thì làm sao?

Lúc này cô ấy không biết có nên thông cảm cho đoàn trưởng Phong hay là vui mừng cho lão Cố vì bắp cải trắng nhà anh ấy vẫn còn tốt, mặc dù có heo muốn ủi thì bắp cải trắng vẫn đứng sừng sững không ngã.

Cuối cùng, Cố Minh Thành không tình nguyện nói: "Cũng đúng, anh sẽ nói với Phong Lẫm một tiếng."

Mặc dù phải mời các quan quân cấp dưới đến nhà ăn cơm nhưng anh ấy cũng không muốn khiến vợ mình phải mệt. Chỉ cần bảo vợ nấu một hai món ăn cho có lòng là được, nếu không có thể dẫn bọn họ trực tiếp tới nhà ăn ăn, vậy càng bớt việc.

"Sao lại không cần? Dù sao thì ngày mai cũng mời mọi người ở trung đoàn 3 tới đây, thêm đoàn trưởng Phong có vấn đề gì chứ?" Trần Ngải Phương không để ý nói: "Cậu ấy một thân một mình ở ký túc xá đơn thì đáng thương cỡ nào, thỉnh thoảng gọi cậu ấy đến nhà ăn một bữa cơm cũng không có gì." Cố Minh Thành không nhịn được nhìn cô ấy.

Cố Minh Thành thật sự rất vui vẻ, cảm thấy vị trí của mình trong lòng em gái là cao nhất, tương lai cũng không sợ em gái bị heo ủi đi rồi quên luôn anh trai.

Sắc mặt của Cố Minh Thành vừa kinh ngạc vừa vui sướng: "Làm cho anh sao?" Anh ấy nhìn số lượng sợi len thì biết không làm được mấy chiếc.

Trần Ngải Phương nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Cố Minh Thành nghẹn trong lòng nhìn sang chỗ khác, thấy được đồ trong tay em gái thì thuận miệng hỏi: "Gia Gia mua gì thế?"

Cố Di Gia nói như không có gì: "Đúng rồi ạ, làm cho anh cả trước, dù sao anh cũng vất vả, phải tặng anh chứ." Gần nhất cô phát hiện anh cả đột nhiên rất để ý đến vị trí của anh ấy trong lòng mình nên đương nhiên cô cũng muốn dỗ anh ấy.

Trong lòng anh ấy không muốn làm cho Phong Lẫm tiếp xúc nhiều với em gái, sợ bắp cải nhỏ nhà mình bị cướp đi, nhưng anh ấy cũng hiểu mời Phong Lẫm tới đây ăn một bữa cơm không có gì.

Anh ấy hài lòng về phòng thay quần áo.

Nhìn bóng người tràn đầy sự hạnh phúc, Trần Ngải Phương im lặng, nhìn về phía cô em chồng vừa nói ngọt dỗ người hỏi thầm: "Làm cho anh của em à?"

Cố Di Gia cười khúc khích: "Không phải là bên cung tiêu xã chỉ còn lại sợi len màu xám sao? Trước giờ em chưa từng đan áo len nên làm cho anh cả một chiếc trước, coi như luyện tập tay nghề, đến lúc đó sẽ làm cho... chị và Bảo Sơn, Bảo Hoa mỗi người một chiếc."

"Kim chỉ và sợi len ạ." Cố Di Gia lấy ra sợi len màu xám: "Em nghe anh cả nói mùa đông ở đây rất lạnh nên muốn may trước một ít quần áo giữ ấm, sợi len màu xám này rất thích hợp với anh, em sẽ làm cho anh một chiếc áo len."

Cô ấy hơi buồn cười nhưng không nói gì chỉ vỗ vỗ bả vai của cô: "Được rồi, đi ăn cơm nào." Sau đó cô ấy lại hét to: "Bảo Sơn, con đi gọi Bảo Hoa về ăn cơm đi."

Bảo Sơn đang làm bài tập vội vã dạ một tiếng rồi đặt bút xuống đi ra ngoài gọi em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận