Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 956: Tới Thủ Đô 1

Tết năm nay rơi vào đầu tháng hai, nên cuối tháng hai sẽ khai giảng năm học mới, trùng hợp có thể ở nhà ăn một cái tết vui vẻ, sau khi qua tết thì xuất phát đến thủ đô để đến trường báo danh.

Tết năm nay là năm mà mọi người vui vẻ náo nhiệt nhất.

Bắt đầu từ năm ngoái cuộc vận động ấy đã kết thúc, như thể mọi cực khổ đều đã qua hết.

Lúc tết đến Cố Di Gia và Phong Lẫm vẫn đón ông Hồ đến nhà mình để ăn tết với ông ấy.

Cố Di Gia nghĩ bụng hết tết mình sẽ phải đến thủ đô một mình, sau này mỗi dịp tết cũng không biết có về được hay không nữa, đến lúc đó có lẽ cô sẽ ở lại thủ đô để ăn tết với cha mẹ chồng cũng nên.

Nghĩ đến đây cô lại thấy hơi chạnh lòng, không đành lòng xa mọi người ở đây.

"Ông nội Hồ." Cố Di Gia chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng không kiềm lòng được nói: "Ông có muốn đến thủ đô với bọn cháu không?"

Tuổi ông Hồ đã lớn, vốn ông ấy cũng đã đến tuổi nghỉ hưu rồi, nếu không phải mấy năm trước vì muốn trốn tránh những phiền phức nơi thủ đô thì ông ấy cũng sẽ không đến bệnh viện quân y ở đây.

Ông Hồ sờ đầu cô, đổi sang chủ đề khác: "Đợi khi quay về thủ đô thì ông sẽ kê thêm cho cháu vài thang thuốc, mỗi mùa uống một thang để bồi bổ sức khỏe, có thể giúp cháu không lo bệnh tật."

Không chỉ có mình họ, bên khu tập thể cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển, đa số mọi người đều chuẩn bị lên đường trước, đã sắp xếp xong trước đó rồi.

Hai năm nay tình hình bên ngoài ngày một tốt hơn, có rất nhiều học sinh viết thư hoặc gọi điện thoại để hỏi thăm sức khỏe của ông, cũng bảo ông quay về đi, đừng vất vả như thế nữa.

Sau Tết, Cố Di Gia và Bảo Sơn sắp phải lên thủ đô trước.

Ông Hồ nghe vậy thì sững sờ, nhưng sau đó chỉ điềm đạm cười với cô: "Bây giờ vẫn chưa được, nhưng đúng là ông cũng nên nghỉ hưu rồi."

Đúng lúc ba người được đại học Thủ Đô nhận. Mặc dù họ không học chung khoa nhưng mọi người lại học chung trường, hai bên đều có thể chăm sóc nhau.

Bây giờ cuộc vận động ấy cũng đã kết thúc, cả nước đang ngày dần tốt hơn, ông nội Hồ cũng không cần ở lại nơi xa xôi hẻo lánh này nữa.

Dù sao nếu như quyết định mang theo cả gia đình đi thì sẽ phải mất một thời gian để ổn định cuộc sống ở trên đó.

Con người sẽ đến lúc già đi, ông ấy cũng có thể cảm nhận được sức khỏe của mình ngày càng xuống dốc.

Cố Di Gia mong ông ấy có thể đến thủ đô với họ, ở thủ đô có cha mẹ chồng cô, còn có học sinh của ông nội Hồ nữa, đến lúc đó họ đều có thể chăm sóc cho ông ấy, cũng có nhiều người bầu bạn với ông ấy hơn.

Cố Di Gia: "..."

Sắp phải rời xa người nhà, tâm trạng của Cố Di Gia và Bảo Sơn hơi chùng xuống.

Cố Di Gia thấy ông ấy có tính toán của riêng mình nên vô cùng phấn khởi: "Vậy cháu đợi ông nội Hồ đến thủ đô!"

Mặc dù đi học đại học vui vẻ thật đấy nhưng mà họ không nỡ rời xa người nhà.

Trang Nghi Giai cũng quyết định lúc đó sẽ đi chung với nhà của Cố Di Gia.

Doanh trưởng Hứa và Phong Lẫm quyết định đưa họ đi chung.

"Chị?" Thằng bé đưa bàn tay nhỏ ra kéo chị.

"Hu hu hu, em cũng muốn đi chung với cô út, với anh tới thủ đô." Bảo Hoa khóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ, con cũng muốn đi, con không muốn anh với cô út đi đâu."

Một lớn một nhỏ này khóc chắc chắn là âm thanh chói tai, Trần Ngải Phương nhức đầu bởi tiếng khóc của chúng.

Bảo Sơn lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không nỡ xa người nhà. Nhưng cậu bé là đàn ông, cho dù luyến tiếc cỡ nào cũng phải cố nhịn, để tránh cha mẹ lo lắng cho cậu bé.

Trần Ngải Phương vẻ mặt phức tạp nhìn con gái.

Những ngày qua, chỉ cần Trần Ngải Phương rảnh là sẽ thu dọn hành lý giúp Bảo Sơn, kéo cậu bé ra để cằn nhằn dặn dò suốt.

Bảo Hoa ôm em trai một cái, khóc tiếp: "Hu hu hu, Nguyên Bảo, cô út và anh sắp lên thủ đô học rồi, sau này chúng ta sẽ không được gặp họ rất lâu."

Nguyên Bảo không biết học là gì, nhưng vẫn hiểu cái từ "không được gặp" này.

Đương nhiên là cô ấy không yên tâm!

Nhưng Bảo Sơn nhịn được, còn Bảo Hoa thì không.

"Khóc cái gì mà khóc? Đợi họ nghỉ là gặp được mà."

Bảo Hoa lắc đầu, hít mũi nói: "Con không muốn, đến lúc nghỉ thì lâu quá! Mẹ ơi, chúng ta cũng tới thủ đô đi! Anh còn nhỏ như thế, cô út chỉ có một mình, mẹ yên tâm ạ?"

Trần Ngải Phương: ...

Nguyên Bảo chơi đùa bên cạnh thấy chị khóc, thằng bé hơi nghi ngờ.

Thoáng chốc, thằng bé nôn nóng, oa một tiếng khóc lớn: "Hu oa oa, muốn anh, muốn cô cơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận