Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 152: Phát Sốt 2

Có điều Trần Ngải Phương có thể xác định lúc đó Cố Minh Thành đúng là có cảm tình tốt với cô ấy, nếu không thì cô ấy cũng không đồng ý kết hôn đâu. Cho dù lúc đó Cố Minh Thành đang nhanh chóng tìm một người có thể chăm sóc em gái mình nhưng bản thân anh ấy không phải người tùy tiện lấy ai cũng được, mà vẫn tìm người anh ấy cảm thấy vừa mắt và cũng thấy thích. Nếu không thì anh ấy còn có sắp xếp khác cho em gái mình, không nhất định phải tìm một cô vợ về để chăm sóc em gái.

Tàu hỏa chậm rãi khởi động, âm thanh "Ầm ầm ầm" vang lên.

Lúc đầu Cố Di Gia cảm thấy hơi nhộn nhạo, nhưng sau này quen rồi thì cô cảm thấy cũng được, đồng thời còn cảm thấy hơi mới lạ.

Tàu hỏa ở những năm 1970 này, dưới cái nhìn của cô thì nó vô cùng đơn sơ và lạc hậu, đương nhiên không thể so sánh với đường sắt, tàu cao tốc, máy bay các kiểu sau đó, nhưng vào thời đại này kiểu tàu hỏa như thế này cũng rất hiếm khi được nhìn thấy.

Vậy cô có được coi là nhân chứng lịch sử không nhỉ?

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành vẫn luôn chú ý tới Cố Di Gia, nếu thấy cô có vẻ hơi khó chịu, bọn họ sẽ hỏi cô thấy thế nào, nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói với họ.

Cố Di Gia cười với hai người rồi nói: "Anh cả, chị dâu, anh chị không cần lo lắng, em là người lớn rồi, nếu chỗ nào cảm thấy không thoải mái thì sẽ nói với anh chị." Cô hiểu rõ tình hình sức khỏe của mình, tuyệt đối không cậy mạnh.

Trần Ngải Phương lại không quá tin tưởng cô, cô em chồng này quá mức hiểu chuyện, có đôi khi bản thân cảm thấy không thoải mái cũng sẽ cố gắng chịu đựng, không để bọn họ lo lắng, cứ luôn nói cơ thể mình không sao. Buổi tối đi ngủ vẫn nên nói lão Cố ngủ giường dưới phải tỉnh ngủ một chút, cần phải chú ý tới tình hình của Gia Gia.

Trần Ngải Phương: "..."

Đương nhiên Cố Di Gia ăn không hết hộp cháo này, cô đổ một ít ra một hộp cơm bằng nhôm khác, phần còn lại chia cho cháu trai cháu gái ăn.

Trời nóng nên Cố Di Gia ăn gì cũng không cảm thấy ngon miệng, bây giờ ngồi trên tàu mệt mỏi nên cô càng không muốn ăn, chỉ cố gắng ăn một ít đồ thanh đạm để dưỡng dạ dày. Cũng may Thái Hòa Bình cẩn thận, nhờ mẹ mình sáng sớm nấu cho bọn họ ít cháo để mang lên tàu ăn.

Thời tiết lúc này rất nóng, thật ra ăn cháo lạnh một chút cũng được, có điều dạ dày Cố Di Gia không tốt, trên phương diện ăn uống phải cẩn thận, không được ăn đồ lạnh. Cố Minh Thành lấy một ít nước nóng, rồi bỏ hộp cơm bằng nhôm vào trong nước tầm mười phút, nhiệt độ của cháo đã thích hợp, có thể ăn được rồi.

Trần Ngải Phương lấy ra một cái hộp cơm bằng nhôm mới tinh, bên trong có cháo gà xé sợi, cô ấy nói: "Món cháo gà xé sợi này là do mẹ của đồng chí Thái mới nấu sáng nay đấy."

Trần Ngải Phương cũng nói: "Em ăn đi, ăn nhiều một chút, cháo này tốt cho sức khỏe."

Đến trưa, Cố Minh Thành định đi mua cơm hộp thì bị Trần Ngải Phương giữ lại.

Bảo Sơn hiểu chuyện nói: "Cô út, bọn con không ăn đâu, cô ăn đi."

Không cần nói cũng biết, cháo gà xé sợi này là cố ý nấu cho Cố Di Gia.

Cô ấy từng nghe Triệu Mạn Lệ nói qua, cơm hộp trên tàu hỏa mặc dù khá lớn nhưng ăn không ngon, còn chẳng bằng bọn họ tự mang đồ ăn đi. Lúc nãy Thái Hòa Bình mua không ít mấy loại như bánh bao, bánh bột ngô các loại để bọn họ ăn trên đường, những món này có thể ăn vào buổi tối.

Cô ấy nhìn chồng mình đang hưng phấn cầm hộp cơm bằng nhôm ra ngoài tìm chỗ hâm nóng mà không biết nên nói gì cho phải. Vừa rồi Cố Minh Thành còn không vui nói em gái còn nhỏ tuổi, nếu anh ấy biết tâm tư của đoàn trưởng Phong... Được rồi, cô ấy không nên nghĩ tới nó thì hơn.

Những năm này nguyên liệu nấu ăn đều tự nhiên, rất ngon rất tươi, cho dù nguội hay khét một chút vẫn ăn ngon lắm. Bảo Hoa thầm nghĩ cháo ngon như thế nhưng cô lại không ăn được bao nhiêu, thật sự quá đáng thương rồi, cô bé còn đau lòng thay cho cô vì cô không thể ăn rất nhiều thứ.

Cố Minh Thành rất vui vẻ nhận hộp cơm bằng nhôm, còn khen: "Tiểu Thái thật là cẩn thận, đúng là người do Phong Lẫm sắp xếp."

Sau khi ăn cơm xong, Trần Ngải Phương sợ Cố Di Gia đói nên rót cho cô một ít sữa lúa mạch. Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng mỗi người một ly, chúng cầm ly uống ùng ục vô cùng ngon miệng. Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương ngồi cạnh nhau, nhìn em gái và hai đứa con vui vẻ uống sữa lúa mạch, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, khiến bọn họ không khỏi mỉm cười.

Bảo Hoa cầm bánh bao nói thêm: "Con muốn ăn bánh bao, con không ăn cháo đâu."

Cố Di Gia thấy mọi người nhìn cô chằm chằm thì đành miễn cưỡng ăn mấy miếng, thật sự ăn không nổi nữa cô mới nhờ Trần Ngải Phương để hai đứa nhỏ cùng nhau ăn cho hết. Trời nóng quá, phần cháo này cũng không thể để lại được, phải ăn hết nếu không sẽ thiu mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận