Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 467: Sổ Tiết Kiệm 1

Lúc hai người về tới nhà, sắc trời đã tối đen như mực.

Buổi tối mùa thu có chút lạnh lẽo, lúc vào cửa, Cố Di Gia đã cảm giác lạnh run cả người, cô vội đến gần đoàn trưởng Phong hơn, nhõng nhẽo nói với anh: "Anh Lẫm, em muốn đi tắm."

Phong Lẫm biết cô thích sạch sẽ nên nói: "Để anh đi nấu nước."

Thấy anh đi về phía phòng bếp, Cố Di Gia cũng theo sau, cực kỳ bám người yêu.

Phong Lẫm múc một thùng nước đổ vào nồi to rồi nhóm lửa, đặt củi vào bên trong bếp, ngọn lửa bùng lên rất nhanh, không khí quanh bếp cũng trở nên ấm áp.

Cố Di Gia ngồi cách bếp lò không xa, thân thể bị gió đêm thổi lạnh đã dần dần ấm lại.

Cơ thể cô không giữ nhiệt được, dù vào mùa hè thì tay chân cô vẫn lạnh lẽo, chỉ cần thời tiết hơi lạnh thì nó đã lạnh giống như cục đá rồi, mặc dù hiện tại sức khỏe đã được điều trị ổn định nhưng cũng không đỡ hơn chút nào.

Phong Lẫm nắm tay cô chà xát, anh muốn làm cho đôi bàn tay này ấm hơn một ít.

Trong phòng, Cố Di Gia ngồi kiểm kê tiền phong bì cưới trước ngọn đèn dầu.

Cố Di Gia thấy đoàn trưởng Phong vào phòng, trên người còn mang theo hơi ẩm, cô ngoắc tay với anh: "Anh Lẫm, anh tới đây nhanh đi, chúng ta cùng nhau xé phong bì cưới."

Lúc cô tắm phải dùng nước có nhiệt độ cao hơn so với nước tắm của người bình thường một ít thì mới cảm thấy thoải mái, cũng không cần lo lắng đến chuyện nước không đủ nóng làm cho cô bị lạnh.

Tóm lại, mặc dù bọn họ chưa tới nhưng không thiếu quà cáp và phong bì cưới.

Phong Lẫm không nói gì, trong lòng anh lại nghĩ xem hôm nào có thời gian anh sẽ đi gặp ông Hồ hỏi thăm một chút, có thể... Điều trị cho cô tốt hơn nữa không, để cơ thể của cô cũng có thể ấm áp hơn.

Tâm trạng của cô luôn luôn vui vẻ và đơn giản như thế, rất dễ dàng lôi cuốn những người khác.

Nhìn thấy hành động của anh, cô không nhịn được phì cười: "Không sao đâu, em quen rồi mà."

Phong Lẫm thấy cô cười tủm tỉm thì trong lòng hơi rung động.

Nấu xong nước, Phong Lẫm pha nước để có độ ấm vừa đủ rồi xách thùng nước tới nhà tắm để cô đi tắm.

Cùng lắm thì cô sẽ mặc nhiều quần áo và chú ý giữ ấm hơn lúc thời tiết chuyển lạnh.

Những phong bì cưới này không chỉ đến từ những người đến tham gia hôn lễ mà còn có phần của những bà con thân thích ở xa không thể tới tham gia hôn lễ nên gửi thư tới, trong đó họ hàng bạn bè của Phong Lẫm gửi nhiều nhất, có anh chị của Phong Lẫm, anh họ chị họ, còn có họ hàng phía cậu của anh.

Cố Di Gia vừa xé phong bì cưới vừa ghi chép số tiền mừng của từng người vào sổ.

Đến khi cô tắm xong, anh cũng đi tắm sơ qua, anh chỉ dùng một chút nước nóng rồi thêm một thùng nước lạnh lớn, nước tắm chỉ cần hơi ấm tý là đủ đối với anh rồi.

Cô nhắc đi nhắc lại: "Chị dâu em nói phải nhớ kỹ mấy thứ này, trong tương lai chúng ta còn phải trả lễ nữa."

Anh ngồi xuống cạnh cô, hỗ trợ xé phong bì cưới, anh thấy mỗi lần cô mở ra một chiếc phong bì cưới đôi mắt lại cong lên, rõ ràng là rất vui vẻ, trong lòng anh cũng cảm thấy sung sướng theo.

Phong Lẫm tin rằng nếu có người nào sống chung với cô một thời gian thì làm sao có thể chán ghét cô được chứ? Dường như chỉ cần ở chung một chỗ với cô, tâm tình cũng vô thức trở nên thoải mái, rất thả lỏng, ngay cả lúc cùng cô làm những việc vặt vừa đơn giản vừa phức tạp cũng là một loại hạnh phúc.

Nghe cô nói vậy, đoàn trưởng Phong đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình không nên nói ra câu kia.

Đoàn trưởng Phong thấy bộ dạng kinh ngạc cảm thán của cô, anh cười nói: "Không tốt à?"

"Đây là phong bì cưới của cha mẹ gửi, nhiều quá!"

Xé đến một cái phong bì cưới đỏ thẫm, Cố Di Gia đếm được bên trong có hơn mười tờ tiền, cô ngây ngẩn cả người, vội lật xem mặt trái, nhìn thấy tên người gửi thì cô lại không thấy bất ngờ nữa.

"Đương nhiên là tốt rồi." Cố Di Gia ôm ngực: "Cha mẹ tốt với em như thế, em càng phải hiếu thuận với hai người hơn nữa."

Phong Lẫm không hiểu mấy chuyện này nên anh chỉ yên lặng ngồi nghe.

Hai người bận rộn suốt một giờ mới ghi xong hết số tiền của tất cả phong bì cưới.

Nhìn thấy một chồng tiền kia, Cố Di Gia thành thật nói: "Ban đầu em còn tưởng kết hôn phải tốn rất nhiều tiền, không ngờ nhận lại còn nhiều hơn, số tiền này đã vượt qua số tiền chúng ta chi ra phải không anh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận