Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 451: Nhà Của Chúng Ta 2

Lần này nơi mà hai người họ về chính là căn nhà họ đã chuẩn bị từ trước.

Lúc Phong Lẫm mở cửa ra, thứ đập vào mắt cô chính là một mảnh vườn đầy hoa cỏ tràn ngập sức sống, trong đó còn có một bụi hoa cúc vàng rực đang nở rực rỡ, đong đưa theo cơn gió.

Gió trời thu rất mát mẻ, không khí lại dễ chịu, đây cũng là mùa mà Cố Di Gia thích nhất.

Nhìn thấy vườn hoa muôn màu muôn vẻ trong sân thì tâm trạng của Cố Di Gia đột nhiên trở nên vui vẻ hơn, quay đầu bước về phía chồng mình, nở một nụ cười tươi với anh.

"Đoàn trưởng Phong, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta rồi."

Phong Lẫm đóng cửa lại, nghe thấy câu nói này của cô thì trái tim như đắm chìm trong làn nước ấm, nổi bong bóng sôi ùng ục.

Anh bước lên trước bế cô lên.

Cố Di Gia la lên một tiếng, ôm lấy cổ anh như một phản xạ, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng cúi đầu nhìn xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Nhưng anh lại lo lắng cho sức khỏe của cô, nghe cô nói hôm nay phải dậy từ sớm, anh lo cô sẽ mệt nên hy vọng cô nghỉ ngơi một lúc.

"Gia Gia, anh đi lấy nước cho em rửa mặt, em ngủ một lát đi."

Cánh tay dùng sức kéo cô lên, một cô gái trắng nõn mềm mại, thơm ngát như thế đang nằm trong lòng, nếu như không có suy nghĩ gì khác thì không phải là đàn ông nữa.

Đôi chân cô trắng nõn nuột nà, lòng bàn chân càng hảo hảo hơn nữa, làn da chân trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, mỏng manh nhưng cũng rất xinh đẹp.

Anh đi nấu nước nóng, nhẹ nhàng lau mặt, tay chân cho cô, sau đó đắp kín chăn lại, không để một ngọn gió nào lọt vào được.

Tiếp đó cô cười với anh, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết, trông rất đáng yêu.

Cuối cùng Cố Di Gia nháo loạn một trận rồi tự ngủ thiếp đi.

Lúc Phong Lẫm cởi vớ cho cô thì phải cố gắng kiềm chế lòng mình lắm mới có thể buông chân cô ra.

Phong Lẫm không thể khống chế được dục vọng trong người mình nữa, anh ôm cô thật chặt, bước nhanh về phòng, sau đó cẩn thận đặt cô xuống giường, cởi giày cho cô.

Đoàn trưởng Phong bất lực, nhưng cũng cảm thấy buồn cười, cô gái đang nằm trong lòng anh đây lần nào cũng phải quậy phá một trận mới cam tâm, cô luôn dạn dĩ đến mức khiến anh cảm thấy không biết làm gì, cứ như một con mèo con vậy, vô cùng bướng bỉnh.

Anh đã nhìn một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy đủ.

Cố Di Gia thấy anh rời đi thì sững sờ, làm gì cô chịu anh như vậy cơ chứ, vì thế cô đã đưa tay ra ôm lấy cổ anh, cả người ngã nhào vào lòng anh, bất mãn nói: "Anh bế em về chỉ để cho em rửa mặt rồi ngủ một giấc thôi sao?"

Cuối cùng anh cởi áo khoác ra bước lên giường, ôm lấy cô gái trên giường ấy với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Thấy cô gái đang vùi người vào lòng mình, còn ngủ rất ngon lành nữa thì đoàn trưởng Phong hít sâu một hơi, đè nén mọi sự xao động trong lòng mình xuống, cẩn thận giúp cô cởi áo ngoài, xõa tóc ra cho cô, sau đó cuộn cô vào trong chăn.

Làm xong những chuyện này thì Phong Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, trong căn phòng tối mờ ấy, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường.

Đây là minh chứng cho việc cô không hề khỏe như người bình thường.

Có thể là do cảm nhận được đột nhiên trong chăn có thêm một luồng hơi ấm nên cô tiến lại gần anh như một phản xạ không điều kiện, mãi cho đến khi vùi hết cả người vào trong lòng anh thì cô mới hài lòng ngủ thiếp đi.

Nghĩ đến cảnh náo loạn trên giường lúc nãy thì cơ thể anh lại bắt đầu xao động.

Người đàn ông ấy khẽ cúi đầu xuống, vùi mặt vào giữa cổ cô, cảm nhận cảm giác thân mật ấy.

Phong Lẫm sờ lên mặt và tay cô, vừa ấm vừa lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường một chút, nhưng so với mình thì lại lạnh như một miếng ngọc vậy.

Họ đã kết hôn rồi, sau này họ có thể dùng thân phận hợp pháp để sống chung với nhau, những ngày tháng sau này hai người họ đều sẽ cùng ăn trên một bàn, ngủ chung một giường, trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của đối phương.

Cũng như bây giờ trông cô như có thể chạy nhảy, đã không còn thường xuyên đổ bệnh như ngày trước nữa nhưng nói cho cùng thì sức khỏe của cô vẫn kém hơn người bình thường rất nhiều, anh không thể lơ là chuyện này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận