Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 146: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 3

Chờ cả nhà đi đến cửa thôn, phát hiện đã có không ít người đứng ở nơi này.

Bí thư và đại đội trưởng cầm đèn pin, chiếu sáng con đường xung quanh cho bọn họ, còn có vài thím và bác gái có quan hệ tốt với Trần Ngải Phương đều đến tiễn bọn họ.

Trong lòng Trần Ngải Phương không rõ cảm xúc là gì: "Trời còn chưa sáng, mọi người không cần dậy sớm đến đây như vậy."

Các thím nói: "Mấy người sắp đi rồi còn không cho bọn tôi đến tiến hả? Lát nữa về ngủ tiếp là được."

"Ngải Phương, khi nào rảnh nhớ về thăm bọn tôi đó."

"Chắc chắn rồi."

Cố Minh Thành đặt hành lý lên xe, tạm biệt bí thư và đại đội trưởng.

Bảo Hoa và Bảo Sơn không có nỗi buồn ly biệt, nhìn thấy những người đến tiễn, nghe những lời dặn dò tha thiết của bọn họ, cuối cùng hai đứa bé cũng hơi hiểu hiểu, lần này bọn họ đi không biết khi nào mới trở về.

Nói xong, bà nội Hoàng cũng sụt sùi.

Mặc dù không phải cháu gái ruột nhưng lại hơn hẳn cháu gái ruột.

Cố Di Gia buồn bã nói: "Bà nội Hoàng, bọn cháu đều có đồ ăn rồi, bà đừng quá lo lắng..." Chỉ sợ cả đêm qua bà cụ cũng không ngủ.

Cố Minh Thành không yên tâm đưa em gái cho mẹ kế nên đã gửi Cố Di Gia ở nhà bà nội Hoàng. Bà ấy đã đút cơm cho Cố Di Gia, đút thuốc, dạy cô mặc quần áo, buộc tóc giúp cô, dạy cô nói chuyện...

Cô không có cảm tình gì với công xã Nam Sơn, vướng bận duy nhất ở đây là anh trai và chị dâu của cô cùng hai đứa nhỏ. Bọn họ sẽ đi cùng cô, cho nên cô không thấy buồn. Đến khi Hoàng Bình Bình đỡ bà nội Hoàng đi đến từ trong bóng đêm, trong lòng Cố Di Gia mới hơi giật mình.

Cố Di Gia trả lời vâng, xoang mũi nghẹn ngào.

Bảo Sơn mím môi, Bảo Hoa cũng mếu máo, hơi muốn khóc.

Đôi mắt dần dần đong đầy nước mắt, Cố Di Gia không nhịn được ôm bà ấy. Lúc này, cảm xúc của nguyên chủ và cô hợp lại với nhau.

Bà nội Hoàng đưa một túi bánh rán và trứng gà đã luộc cho cô: "Mang theo mà ăn trên xe, đói bụng thì ăn một chút, đừng để bị đói." Trứng gà và bánh rán còn rất nóng, vừa mới làm xong không lâu.

Chỉ có Cố Di Gia tỉnh táo nhất.

Có thể nói, bà ấy đã nhìn Cố Di Gia lớn lên, khi còn nhỏ thời gian cô ở nhà bà ấy còn nhiều hơn ở nhà của mình. Mẹ kế Vu Hiểu Lan không ra gì, lúc chưa sinh Cố Minh Huy, bà ta vẫn còn giả vờ giả vịt, đến khi sinh Cố Minh Huy thì không quan tâm đến Cố Di Gia nữa.

Thấy thời gian sắp đến, Cố Minh Thành bảo vợ con và em gái lên xe. Lúc này, lại thấy có người đi đến. Đại đội trưởng quay đầu nhìn, phát hiện là ông cả Cố, nói: "Minh Thành, cha cậu đến kìa."

Bà nội Hoàng nắm tay cô, cười nói: "Chỉ cần Gia Gia có thể ăn nhiều vài miếng sẽ không phí công bà làm. Từ nhỏ cháu đã thích ăn bánh rán bà làm mà, đáng tiếc cơ thể không tốt, không thể ăn nhiều... Chỉ mới chớp mắt, Gia Gia đã lớn như vậy rồi, nhớ lúc trước bà ôm cháu về, cháu chỉ mới to hơn lòng bàn tay của bà một chút..."

Cố Minh Thành cũng quay đầu nhìn, sắc mặt không có gì thay đổi, anh ấy chỉ nói: "Cha, sao cha lại đến đây?"

"Ngoan, đừng khóc, sau này sức khỏe tốt hơn, rảnh thì trở về thăm bà nhé." Bà nội Hoàng hiền lành cười nói: "Chăm sóc sức khỏe cho tốt, viết nhiều thư về, nếu tìm người yêu cũng phải nói cho bà biết đấy."

Bên kia, sau khi Cố Minh Thành tạm biệt bí thư và đại đội trưởng thì dẫn vợ con lại đây, trịnh trọng tạm biệt bà nội Hoàng, đồng thời cảm ơn bà ấy đã chăm sóc hai anh em bọn họ nhiều năm như vậy. Nếu không có bà ấy, thật sự không biết hai anh em bọn họ sẽ như thế nào.

Cố Minh Thành ngồi vào vị trí ghế phụ, thò người ra tạm biệt với hàng xóm láng giềng đến tiễn ở cửa thôn.

Ông cả Cố cảm động nói: "Được được được, khi nào rảnh nhất định phải về, dẫn theo hai đứa nhỏ và em gái của con về nữa."

Trần Ngải Phương nói: "Có."

Cố Minh Thành nhận lấy, cũng không hỏi mẹ kế Vu Hiểu Lan có biết hay không. Hừ, biết càng tốt, cho bà ta tức chết.

Nhìn rừng cây và núi non nhanh chóng lùi lại ngoài cửa sổ, tâm trạng của cô cực kỳ trống vắng. Bọn họ sắp đi đến sống ở một nơi xa lạ, cô cũng tiếp tục sống sót ở thời đại vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Ông cả Cố có hơi xấu hổ, đưa một túi đồ: "Đây là thịt khô trong nhà, cất giữ cũng cẩn thận, mấy đứa mang theo ăn nhé."

Mọi người vẫy tay, nhìn chiếc xe Jeep rời đi.

Trong xe, Bảo Hoa ghé vào cửa sổ, quay đầu nhìn lại, sắc trời quá mờ nên không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy chiếc đèn pin trong tay đại đội trưởng đang đung đưa. Cô bé còn nhỏ nhưng đã hiểu ly biệt là gì.

Cô bé khóc nức nở nói: "Mẹ, sau này chúng ta còn trở về đây không ạ?"

"Cảm ơn cha!" Cố Minh Thành không có ý định dong dài với cha mình, anh ấy nhận lấy đồ vật chuẩn bị rời đi: "Cha, bọn con phải đi rồi, khi nào rảnh bọn con sẽ về thăm cha."

"Sau này chúng ta còn có thể gặp lại cụ Hoàng và cô Bình Bình không mẹ?"

"Sẽ gặp lại, chờ Bảo Hoa lớn lên thì có thể gặp được." Trần Ngải Phương dỗ dành.

Cố Di Gia dựa vào cửa sổ, cửa sổ mở ra, làn gió sáng sớm thổi đến cọ qua khuôn mặt của cô.

Cố Minh Thành trả lời vâng, còn vấn đề có thể hay không, không phải chuyện do anh quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận